“Tôi biết anh sao? Gọi điện thoại quấy rầy người khác là hay lắm à? Ngựa của anh bị choáng đầu không phải tinh thần không bình thường chứ! Đi chết đi!” Lương Chân Chân nói một hơi rồi cúp máy, tiếp tục bước đi.
Mang tất cả tâm trạng buồn bực không vui đổ hết lên đầu một người xa lạ cảm giác thật là tốt, không cần chịu trách nhiệm, không cần suy nghĩ hậu quả.
Thế nhưng, cô lầm rồi, người xa lạ này không phải ai khác, chính là Ma vương mặt lạnh Đằng đại thiếu gia.
Đằng Cận Tư còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đầu dây bên kia liền truyền đến một hồi mắng chửi đùng đùng tức giận, ngay sau đó là tiếng “tút, tút, tút” vang lên. Anh giận đến mức ném chiếc điện thoại HTC cao cấp trong tay văng đi rất xa, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, đôi con ngươi như căn hầm sâu hun hút dâng lên một tầng sương mờ ảo, lông ngực không ngừng phập phồng, gân xanh trên tay nổi lên.
Nam Cung Thần ở một bên sợ đến nỗi tái xanh cả lục phủ ngũ tạng, đòn này của ông chủ có thể xảy ra án mạng luôn quá, trời ạ! Cái điện thoại đó là loại số lượng có hạn trên toàn cầu đó! Vỡ tan như thế thật đáng tiếc!
Giọng nói của Lương Chân Chân vừa nãy lớn thật, anh nghe rất rõ ràng, quá VIP luôn!
Lương Chân Chân hoàn toàn không ý thức được mình vừa lâm vào tình cảnh nguy hiểm như thế nào, khó chịu cúi đầu đi về hướng ký túc xá, đến khi đâm vào một người cô mới giật mình ngẩng đầu lên.
“Có. . . .” Bệnh à! Không có việc gì thì chạy ra giữa đường đứng làm gì!
Khi nhìn tới gương mặt của người đó thiếu chút nữa cô cắn phải đầu lưỡi của mình, kinh ngạc mở to mắt, Nam Cung Thần? Thật may là trời đã tối rồi, không còn nhiều bạn học qua lại lắm, nếu không. . . . .
Cô liếc mắt nhìn thấy một bóng đen ngồi thẳng lưng bên trong chiếc xe Cayenne thì phản ứng đầu tiên của cô là___trốn.
Hơi thở tàn độc từ người đàn ông kia tản ra dù cách một lớp cửa xe cô vẫn cảm nhận được, quá mạnh mẽ, khiến cô không có dũng khí ở lại.
“Lương tiểu thư, mời lên xe.” Nam Cung Thần mở miệng nói một câu tóm tắt rất rõ ràng, ngắn gọn.
“Nơi này là trường học, các người không được làm bậy!” Lương Chân Chân có chút tức giận, người có tiền làm gì cũng cho là đúng sao?
Nam Cung Thần bất đắc dĩ nâng trán, “Lương tiểu thư, chỉ cần Đằng thiếu của chúng tôi muốn, cả trường học này đều là của anh ấy.”
Lương Chân Chân chợt nhớ tới đêm hôm đó Nam Cung Thần lợi dụng dì Túc quản gia gọi mình ra ngoài, đây chính là cường quyền ép bức người ta sao? Muốn phản kháng thì đường sống cũng không còn?
“Tôi không muốn đi.” Bây giờ tâm tình cô rất tệ, không muốn đi phục vụ tên đàn ông ác ma kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!