Có lẽ bởi vì ám ảnh do Khởi Văn gây ra trước kia, hiện tại Tạ Thanh đối mặt với bên bản quyền luôn có một loại cảm giác không an toàn khó nói.
Trước mặt là bốn nhà truyền hình tiếng tăm lẫy lừng, càng làm cho cô có một loại ảo giác rơi vào miệng cọp.
Hơn nữa vì sao bọn họ tìm tới Lỗ Viện, bản quyền truyền hình là chuyện gì, cô không nắm rõ được tình huống.
Rời phòng ăn một đoạn, Tạ Thanh ngẫm nghĩ, rốt cuộc lúc bước ra cửa rồi mới tìm được từ thích hợp: “Các vị…” Cô xoay người, tất cả mọi người tất cả mọi người đều nhìn cô.
Cô mấy máy môi: “Buổi tối chúng ta đi ăn cơm được không? Buổi chiều tôi còn tiết học.”
Kỳ thực buổi chiều không có giờ học, Lỗ Viện biết rõ nhóm tác giả mạng còn công việc, cơ bản mỗi ngày chỉ sắp xếp giờ học nửa buổi, thời gian còn lại cho mọi người thoải mái gõ chữ.
Bất quá chủ nhiệm lớp cũng ngầm hiểu, không có vạch trần.
Mấy vị quản lý bản quyền không cưỡng cầu quá mức, dĩ nhiên đáp ứng. Hẹn thời gian, nói buổi tối trở lại, trước khi rời đi còn xin tài khoản WeChat của Tạ Thanh.
Nhìn bọn họ ra cửa lớn, Tạ Thanh thở phào.
Chủ nhiệm đẩy gọng kính mắt: “Tôi cũng không muốn khiến em bị lộ.”
Hắn muốn gọi Tạ Thanh ra ngoài nói chuyện, không ngờ bọn họ nhiệt tình như vậy.
“… Không có chuyện gì.” Tạ Thanh kéo nhẹ khóe miệng, bước về phía hành lang gần cổng trường học.
Cổng trường học có trồng một giàn hoa trên tường, phía dưới có xích đu, khung cảnh rất nên thơ. Hiện tại trời nóng, dây leo tươi tốt đan vào nhau ở phía trên tường, có thể che chắn ánh nắng mặt trời.
Nơi này phần lớn thời gian không có người nào tới, thích hợp yên tĩnh suy nghĩ.
Tạ Thanh ngồi trên xích đu suy nghĩ một chút, mở WeChat tìm Lục Thành.
“Lục tổng, có mấy công ty truyền hình tới Lỗ Viện tìm tôi, là anh bảo bọn họ tới sao?”
… Gõ xong dòng chữ này, tay cô hơi dừng lại một chút.
Cô nhận ra không biết từ lúc nào hắn không gọi cô là “Tạ tiểu thư” nữa rồi, là từ khi nhắn trên WeChat. Hiện tại, xưng hô trước mặt nhau khi trò chuyện cũng có những thay đổi rất nhỏ.
Hiện tại cô lại nhận ra, không biết từ khi nào, cô không khách khí gọi hắn là “ngài” nữa rồi.
Bình thường bọn họ luôn có thể nhìn thấy mặt nhau, liên quan tới công việc phần lớn có các biên tập xử lý, cô và hắn cũng không thường xuyên nhắn tin qua WeChat. Lần nói chuyện riêng cuối cùng cũng cách đây hai, ba tháng trước, cô hoàn toàn không nhớ ra được, ở trong hai ba tháng đó, là lúc nào mà cô bất tri bất giác thay đổi.
Do dự vài giây, cuối cùng cô vẫn cứ như vậy nhấn gửi đi.
Sau đó, dường như chỉ trong thời gian một cái nháy mắt.
“Lục Thành”: Cô nói cái gì?!
Văn hóa Thành Thư, trong văn phòng làm việc của Tổng giám đốc, Lục Thành trố mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, sau một lát vẫn không lấy lại tinh thần.
Sao công ty truyền hình lại trực tiếp đi tìm cô?
Hắn vô cùng bất ngờ, ngoài bất ngờ còn có cảm giác hoảng hốt bất an thay cô.
Một cô gái độc thân sống ở Bắc Kinh, đi ra ngoài bồi dưỡng, không hiểu tại sao bị người ta tìm tới tận cửa?
Nếu như đối phương không phải bên truyền hình, tùy tiện là một thân phận khác, có lẽ có thể trực tiếp báo cảnh sát.
Mồ hôi lạnh chảy xuống, Lục Thành trả lời: “Có những ai?”
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Goose, Dương Quang, Meiku, còn có Ammer.
“Lục Thành”: Cô có tiện nghe điện thoại không?
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: Tiện.
Ngay lập tức, hắn gọi tới. Tạ Thanh bắt máy: “Ừ?”
Lục Thành vào thẳng vấn đề: “Cô hiện tại ở đâu? Bọn họ nói gì với cô vậy?”
Tạ Thanh: “Tôi ở Lỗ Viện, bọn họ vốn muốn mời tôi ra ngoài ăn cơm, tôi hoãn lại tới buổi tối.”
Đầu bên kia rõ ràng có tiếng thở phào nhẹ nhõm, Lục Thành lại hỏi: “Cô có đồng ý với bọn họ cái gì không?”
“… Đồng ý ăn cơm, những cái khác chưa nói.” Tạ Thanh mờ mịt hỏi ngược, “Có chuyện gì sao? Bên truyền hình cần tôi tự mình nói chuyện à?”
“Một lời khó nói hết.” Lục Thành cười khổ, dừng một chút, “Buổi chiều cô có bận gì không?”
Tạ Thanh: “Không có chuyện gì.”
Lục Thành: “Vậy cô tới công ty được không? Bây giờ tôi gọi xe cho cô.”
Hắn vốn là muốn lái xe đi đón cô nhưng sợ làm lỡ thời gian những chuyện khác, vẫn là nên gọi xe cho tiện.
Tạ Thanh đồng ý, không tới năm phút sau, xe dừng lại ở trước cửa trường học.
Ở cửa phòng ăn, Nhất Sinh Thư đứng ở xa xa nhìn người gọi điện ngồi trên xích đu, trước sau không nói một lời nào.
Cho tới khi Tạ Thanh bước lên xe ô tô phía bên ngoài cổng trường, Nhất Sinh Thư đột nhiên bị bị chạm phải cái gì đó, bước nhanh lên xe của mình.
Tra chìa khóa, nhấn một cái, đèn xe lóe lên.
Trong phòng ăn, Lưu Cẩm cuối cùng cũng nhét hai con tôm cuối cùng vào miệng, luống cuống gửi tin nhắn qua WeChat cho Tạ Thanh: “Thanh Thanh cậu ra ngoài sao? Thư Đại đi tìm cậu đó!”
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: À?
“Lưu Cẩm”: Hắn rốt cuộc có biết cậu là Ngọc Ly hay không?”
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”: … Nói không rõ ràng được, tôi hiện tại có việc tới Văn hóa Thành Thư, chờ tôi trở lại nói rõ cho cậu nhé!”
Ở nội thành Bắc Kinh, phần lớn xe cộ sẽ không đi quá nhanh, Nhất Sinh Thư đuổi theo cũng không quá khó khăn.
Hắn không biết cô đi làm gì, hắn sợ cô bị lừa, vừa lái xe, vừa suy nghĩ làm sao mới có thể giúp cô.
Nhưng trong khi lái xe, hắn từ từ ý thức được cô muốn đi nơi nào.
Có khả năng cô không phải tới chỗ hẹn.
Từ hướng này đi thêm mấy cây số nữa, chính là Văn hóa Thành Thư.
Một cảm giác thất bại đột nhiên bao phủ hắn.
Hắn coi bản thân còn có thể giúp cô để đền bù tổn thương hắn gây ra trước đó nhưng cô căn bản không cần hắn giúp đỡ.
Văn hóa Thành Thư có thể giúp cô nhiều hơn hắn nhiều.
Sau khoảnh khắc do dự ngắn ngủi, Nhất Sinh Thư vẫn tiếp tục đi theo.
.
Xe riêng dừng lại trước cửa văn phòng, Tạ Thanh xuống xe lên tầng.
Chẳng qua giờ là giữa trưa, nhiều người đi ăn cơm mà đi ra đi vào, thang máy đông như mắc cửi. Nhất Sinh Thư đậu xe dưới tầng hầm xong đi thang máy lên tầng, vừa vặn chạm mặt Tạ Thanh ở tầng một đang chờ thang máy.
Tạ Thanh chần chờ một chút, vẫn bước vào thang máy.
Trong thang máy mọi người chen chúc, hai người không nói gì. Ra khỏi thang máy, Tạ Thanh hỏi: “Sao Thư Đại cũng tới đây?”
Nhất Sinh Thư nói ngắn gọn: “Tôi sợ cô bị lừa.”
“?” Cô lộ ra vẻ mặt buồn cười, “Sẽ không, có Lục tổng ở đây mà.”
Hắn nở nụ cười lạnh nhạt: “Lục tổng cũng là người làm ăn.”
Tạ Thanh nhíu mày, hắn làm như không thấy, trực tiếp đi về phía trước.
Bên truyền hình tìm tới Lỗ Viện, vô cùng ký quái, ai biết có phải Lục Thành đang cùng bọn họ hát bè?
Người đại diện không tử tế rất nhiều, cùng bên bản quyền thông đồng lừa gạt tác giả, tác giả căn bản không có cách chống cự.
Lục Thành trước đó thông báo nhân viên là Tạ Thanh sẽ tới, bảo bọn họ trực tiếp dẫn cô vào phòng làm việc của hắn.
Nhưng mọi người không nghĩ tới Nhất Sinh Thư cũng tới.
Nhân viên nhanh nhẹn mời Nhất Sinh Thư vào phòng khách ngồi, Nhất Sinh Thư lắc đầu: “Không cần, tôi cùng với cô ấy vào gặp Lục tổng.”
“?” Nhân viên nghe hoặc nhìn Tạ Thanh. Tạ Thanh đành phải nói: “Không có chuyện gì, tôi trực tiếp vào gặp Lục tổng nói.”
Vào văn phòng Tổng giám đốc, Lục Thành cũng kinh ngạc một chút: “Thư Đại?”
Hắn một bên mời bọn họ ngồi xuống, ba người cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha, Nhất Sinh Thư mở miệng trước: “Bên bản quyền vì sao tìm tới Lỗ Viện?”
Lục Thành lắc đầu một cái: “Tôi không biết. Chẳng qua <tố phong=”” nguyệt=””>nổi tiếng như vậy, bị ‘vồ vập’ như vậy cũng không kỳ lạ.”
“’Vồ vập’ tác giả” quả thật không kỳ lạ, rất nhiều tác giả sẽ không tự mình nói chuyện mà sẽ giao chuyện bàn bạc bản quyền cho người đại diện. Nếu người đại diện đủ kiên cường và có bản lĩnh, tác phẩm tốt nhất định sẽ có giá cả tốt.
Còn với bên bản quyền mà nói, bất luận khai thác một bộ tác phẩm có bao nhiêu thành ý, tất nhiên cũng sẽ muốn ép giá xuống thấp có thể.
Trong làm ăn, ai chẳng muốn bỏ ra ít hơn nhưng thu lại nhiều hơn?
Vì lẽ đó có nhiều người sẽ thử “vồ vập” bằng cách vòng qua người đại diện trực tiếp tìm tác giả nói chuyện. Tác giả là cá nhân, so với người đại diện mỗi ngày tiếp xúc với thị trường dễ lừa gạt hơn nhiều, đồng thời, tác giả là người sở hữu bản quyền, nếu như gật đầu với giá rẻ, trong những cuộc bàn bạc sau đó, người đại diện sẽ trở nên vô cùng bị động.
Một chiêu này vừa hay vừa tiết kiệm, quá nhiều người lãng phí hết tâm tư ở khoản này. Quá đáng một chút còn có thể gây xích mích giữa tác giả và người đại diện, biến người đại diện thành người môi giới, có thể dễ dàng lừa gạt tác giả ký hợp đồng giá rẻ.
Vì thế thậm chí sinh ra người có chuyên môn lái buôn. Công ty truyền hình coi trọng một bộ tác phẩm bèn cho lái buôn nhảy đi vồ vập ép giá, dựa theo giá tiền bị ép xuống mà chia tiền cho lái buôn.
Phương thức vồ vập cũng như trò ăn gian chồng chất, cách trò chuyện riêng tư là cách trực tiếp và bình thường nhất, ngoài ra mời khách ăn cơm, tặng quà và phong bì cũng thấy rất nhiều.
Còn có truyền thuyết “tặng người” – em gái xinh đẹp tươi ngon, vừa dẻo miệng lại vừa biết dỗ người.
Mười tác giả mạng có tám người chết vì mấy chiêu trò này, ai có thể chống đỡ cho nổi? Đối phương không nhất định phải làm cái gì trái quy định, ăn bữa cơm là có thể dụ được người rồi.
Nhất Sinh Thư cười nhẹ: “Nhưng bên công ty bản quyền làm sao biết cô ấy ở Lỗ Viện?”
Lục Thành nhíu mày, ngẫm nghĩ, cảm thấy có chút bất ngờ với hắn: “Thư Đại có ý gì?”
“Chỉ cần dò hỏi một chút thôi.” Ngô Mẫn bưng trà đi vào, Nhất Sinh Thư và Lục Thành dời ánh mắt.
Lục Thành: “Anh cảm thấy tôi chỉ chỗ cho bọn họ đi?”
Nói xong, hắn hơn ngừng lại.
Có khả năng là đúng vậy.
Hắn nói với bên Meiku, Tạ Tham tham gia huấn luyện có kỳ hạn một tháng. Có khả năng đối phương tự đoán ra là huấn luyện ở Lỗ Viện.
Lục Thành không có giấu giếm, nói thẳng suy đoán ra.
Tạ Thanh kinh ngạc: “Còn ba nhà khác thì sao?”
Lục Thành: “Tôi thật sự không rõ.”
Nhưng cũng không thể là Meiku chủ động nói cho đối thủ làm ăn.
Nhất Sinh Thư cười nhạo, vô cùng không tín nhiệm.
“Thư Đại.” Lục Thành lạnh nhạt liếc hắn, Ngô Mẫn cũng nhíu mày, không hiểu Nhất Sinh Thư đột nhiên tìm kiếm cái gì.
Sau đó, Ngô Mẫn trầm mặc lướt điện thoại, không lâu sau, đưa cho Lục Thành: “Có thể bởi vì cái này.”
Lục Thành vừa nhận, trên trang chủ học viện văn học Lỗ Tấn có đưa tin về lễ khai giảng.
Ở trên đó có danh sách toàn bộ học viên, hai chữ Tạ Thanh cũng ở trong hàng ngũ đó…
Mặc dù tên của cô không có công khai khắp nơi nhưng có lòng hỏi thăm trong giới, tóm lại là có cách có thể biết được.
“… Như vậy sao.” Lục Thành bật cười, sau đó lại thoải mái.
Hắn đưa điện thoại cho Nhất Sinh Thư: “Thư Đại có yên lòng cho chúng tôi nói chuyện riêng một chút không?”
Trong nháy mắt, ánh mắt nghiêm nghị của Nhất Sinh Thư quét về phía hắn, có ý không vui là “Nhất định muốn tôi rời đi sao?”
Lục Thành bình tĩnh nhìn lại, đó là đương nhiên.
Hắn đương nhiên phải rời đi.
Sau giây phút giằng co ngắn ngủi, Nhất Sinh Thư cũng rời đi.
Lục Thành tiễn hắn ra cửa rồi đóng cửa lại. Xoay người ngồi xuống sô pha, nghe thấy Tạ Thanh thở dài: “Không ngờ hắn cũng giảng dạy ở Lỗ Viện.”
Lục Thành im lặng cười: “Tôi cũng không ngờ.”
Người giảng dạy ở Lỗ Viện không cố định, mỗi một khóa đều có sắp xếp khác nhau.
Sau đó hắn quan sát cô hỏi: “Cô và hắn… làm hòa rồi à?”
Cô cúi đầu uống trà, nghe vậy cười cười: “Không có, là hắn tự theo tới.”
Dây cung trong lòng Lục Thành buông lỏng, âm thầm thở phào: “Nói chính sự.” Một hồi sau, hắn có chút lo lắng hỏi, “Cô không đồng ý điều kiện gì của mấy công ty kia chứ?”
Tạ Thanh lắc đầu: “Không có.”
Lục Thành: “Hoàn toàn không có?”
“Không có.” Tạ Thanh khẽ nhíu mày, “Tôi không quên đòn đau nhanh như thế đâu, được chưa nào? Chúng tôi chỉ hẹn buổi tối ăn cơm, không nói gì khác.”
Hơn nữa cô có cảm giác, bầu không khí giữa các công ty đó rất vi diệu, có chút… Cảm giác giương cung bạt kiếm của các đối thủ cạnh tranh với nhau.
Vì lẽ đó bọn họ cũng không gấp, có lẽ có chiêu gì cũng muốn chờ tới cái hẹn ăn cơm buổi tối mới tung ra.
Lục Thành cân nhắc một lát, gật đầu: “Tối nay tôi đi với cô.”
“?” Tạ Thanh giật mình, “Có thích hợp không?”
“Tôi là người đại diện của cô.” Hắn lạnh nhạt nhìn cô, “Tôi không đi mới không thích hợp.”
Đương nhiên, đứng ở lập trường đối phương, nhất định là hắn không thích hợp đi nói chuyện giá cả.
Lục Thành hỏi Tạ Thanh: “Nhà hàng nào?”
Tạ Thanh mở lịch sử trò chuyện bên bản quyền nhắn tin cho cô lúc ở trên đường: “Tên… Hồ Tiểu Long, ở gần công viên Triều Dương.”
Lục Thành: “Hầy…”
Tạ Thanh: “?”
Hắn biết đối phương chọn nhà hàng này nguyên nhân chủ yếu vì nhà hàng này gần Lỗ Viện, tiện cho Tạ Thanh đi qua, nhưng đối với giới văn học mạng mà nói, nhà hàng này có chút đặc biệt.
Nói đơn giản, nơi này là căn cứ của tác giả mạng ở Bắc Kinh. Không phải tương truyền là mà thật sự rất nhiều tác giả mạng thích tới nơi này liên hoan.
Nhà hàng này quả thật cũng có lý do hấp dẫn tác giả mạng.
Món kinh doanh chủ yếu là tôm hùm đất nhưng nó khác với mô hình bán hàng của các quầy hàng lớn trên đường phố. Toàn bộ phong cách là cao cấp, chất lượng của các món ăn rất tốt, và mức độ dịch vụ cũng rất cao.
Đặc điểm lớn nhất là, phục vụ có thể phục vụ bóc vỏ tôm tận bàn.
Những tác giả mạng khá lười, cũng lười tự mình bóc vỏ tôm.
Sáu giờ tối, Tạ Thanh và Lục Thành tới Hồ Tiểu Long. Nói số phòng riêng cho người phục vụ, người phục vụ liền dẫn bọn họ đi tới phòng. Cửa phòng riêng được mở ra, trong một khoảnh khắc, bốn người bên trong còn chưa kịp nở nụ cười, Tạ Thanh cảm giác một cỗ không khí lạnh lẽo.
Ừ… Trước khi bọn họ tới, mấy vị này ở trong phòng có lẽ cũng rất lúng túng.
Sau đó, cô lại cảm nhận được một loại lúng túng khác.
Mấy người này không ngờ Lục Thành sẽ tới, sững sờ một chút, đứng lên chào hỏi: “Lục tổng cũng tới à…”
Lục Thành nở nụ cười như gió xuân: “Hiếm khi thấy mọi người cùng tụ tập ở một chỗ, hôm nay tôi mời khách.” Sau đó lấy một tư thái tự nhiên, dẫn Tạ Thanh ngồi vào vị trí chủ tọa.
Sau đó hắn tự nhiên chủ động gọi món ăn.
Nồi tôm hùm đất, bỏ rau, ớt cay đã nấu lên, mỗi người một nồi, mỗi nồi mười ba con.
Thuận tiện căn dặn người phục vụ: “Giúp tôi bóc vỏ tôm, cảm ơn.”
Sau đó là món phụ, hắn ung dung gọi từng món một: “Gỏi nấm cà chua, cơm chiên nấm đen, thịt nai, thịt lợn chua ngọt, thịt lợn om, gan ngỗng nấu rượu vang đỏ.”
Thở dài một hơi, hắn gọi món canh: “Canh đậu hũ, súp sườn nấu hạt sen.”
Cuối cùng là món tráng miệng: “Sinh tố xoài.”
Đến đây, cuối cùng cũng cho mọi người thời gian lên tiếng: “Các vị uống gì?”
Hoàn toàn yên tĩnh.
Tạ Thanh cố gắng không nhạt nhẽo quá: “Có món gì đặc sắc không?”
Người phục vụ: “Có món…”
Lục Thành: “Này, sau khi cô tới Bắc Kinh có uống nước cam Bắc Băng Dương chưa?”
“Chưa.”
Lục Thành: “Lấy sáu chai Bắc Băng Dương đi.” Sau đó giải thích với Tạ Thanh: “Đây là món ký ức thơ ấu của người Bắc Kinh, cô nếm thử xem.”
Tạ Thanh lĩnh hội được được sự “kín đáo” và “chủ trì” ở hắn, hắn là hắn cố ý nắm chắc quyền chủ động trong tay.
Cũng đúng, bàn này hơn sáu người nhưng tới từ khắp các nơi, không nắm chặt quyền chủ động trong tay, sau này khó tránh khỏi bị yếu thế.
Suy đoán này của cô đã được chứng thực sau khi món ăn được lần lượt bưng lên.
Gỏi nấm và cà chua là một món ăn lạnh rất sáng tạo, khi nó được bưng lên, người quản lý bản quyền của Meiku nói chuyện với cô: “Đại đại, áng văn này cô dự tính viết mấy vạn chữ vậy?”
Lục Thành rất ôn hòa lấy một miếng cà chua nhỏ bỏ vào trong đĩa của cô: “Món này rất đặc biệt, cô nếm thử mà xem.” Sau đó hắn tiếp lời một cách tự nhiên, “Sáu mươi, bảy mươi vạn chữ, xuất bản thành ba quyển.”
Tạ Thanh cúi đầu ăn cà chua.
Tôm hùm đất được bưng lên, món đầu tiên được phục vụ là món cay.
Dương Quang bắt đầu ra sức: “Bộ truyện này của cô thật sự rất nổi tiếng, khi nào nữ chính tính sổ với Tiên giới vậy?”
Tạ Thanh: “Nữ chính…”
Một con tôm hùm đất được thả xuống trước mặt cô, Lục Thành cười hiền lành: “Tiết lộ tình tiết sẽ không thú vị nữa, cảm hứng sáng tác cũng sẽ bị mất.”
Vừa nói vừa quay đầu lại, thân mật hỏi Tạ Thanh: “Cô có muốn ăn cơm tẻ hay không?”
Cô gật đầu, sau đó chuyên tâm ăn tôm hùm đất.
Đợi món ăn mang lên đầy đủ, bầu không khí trên bàn trở nên rất tốt. Các bên là đối thủ của nhau, dĩ nhiên cũng là người cùng nghề, rất dễ tìm đề tài chung.
Thế là mọi người tìm một đề tài không nhột không đau, ví dụ như khen ngợi gần đây Goose có một bộ phim cổ trang rất nổi tiếng, lại ví dụ như tâm sự ban ngành về những chính sách mới, vân vân và mây mây…
Liên quan về vấn đề bản quyền của Tạ Thanh, mọi người dùng phương thức khéo léo xen kẽ vào trong lời nói.
Chẳng hạn như thời điểm nói về bộ phim cổ trang đại nữ chính [1], vị của Goose nhìn lại: “Hiện tại đề tài đại nữ chính đang ăn nên làm ra, hiện tại giới trẻ có hai tư duy: 1. Bình quyền; 2. Kiếm tiền. Thể loại này chuyện tình cảm tương đối ít, nhưng trong quá trình nhân vật chính thăng cấp tương đối chua chát, đặc biệt phù hợp!”
[1] Xoay quanh nữ chính.
Nói xong chuyển đề tài: “Vì thế chúng tôi rất coi trọng tác phẩm này, chắc chắn sẽ khai thác thật tốt, điều kiện trên các phương diện hợp tác chúng tôi cũng có thể thương lượng.”
Lục Thành vừa nghe vừa cười, gắp cho cô một tiếng thịt nai da giòn: “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, nếu không da sẽ không xốp và giòn nữa.”
Hắn dùng cách tương tự để ngăn cản những vấn đề người khác ném cho cô, trong đó có vấn đề tối quan trọng đó là chuyện hợp tác.
Nhưng Tạ Thanh nhìn lướt qua, kinh ngạc phát hiện đối phương vẫn rất vui vẻ?
Có lẽ là bởi vì hắn tuy chặn lại nhưng cũng mơ hồ cho cơ hội tiếp tục nói chuyện này.
Thái độ không rõ ràng là rất thích hợp.
Lục Thành là người có chút tài năng khi ở trong một nhóm đông người.
Tạ Thanh lặng lẽ nghĩ.
Sau đó cô cơ bản đã ăn xong bữa cơm này trong quá trình như vậy.
“Đại đại, cô có vừa lòng với giá tiền…”
Rượu đỏ gan ngỗng.
Cô cúi đầu ăn rượu đỏ gan ngỗng.
“Đại đại, chúng tôi chủ yếu muốn một mình khai thác phim trên mạng, bản quyền phim mạng thì chỉ cần lời nói của cô…”
Thịt kho tàu.
Ăn kèm với cơm tẻ.
“Đại đại, cô có yêu thích diễn viên nào không? Diễn viên bên chúng tôi đều rất giỏi, đều dễ nói chuyện.”
Lục Thành gọi người phục vụ tới, bỏ mì vào nồi tôm hùm.
Phần còn lại dưới nồi tôm hùm ăn với mì có mùi vị rất ngon.
Bữa cơm này Tạ Thanh ăn rất ngon, rất no.
So sánh với người bên cạnh, Lục Thành ăn rất ít. Có lẽ chỉ ăn hai, ba con tôm cho có và nếm qua mấy món ăn khác.
Vỏ tôm hùm bóc xong được bỏ lên bàn, những người khác đều bởi vì mân chất đầy tôm mà phải xoay bàn hai ba lần, hắn một mực không xoay.
Cuối cùng hắn còn phải tính tiền.
Chẳng qua, tuy rằng không ăn cơm, công việc cũng được xử lý rất tốt.
Lúc rời khỏi Hồ Tiểu Long, Tạ Thanh cẩn thận nhớ lại, phát hiện ở trong bữa tối này, hắn cho biết thông tin chính cũng như độ dài, tin tức then chốt, hướng đi chung và cách đối phó với việc phát triển bản quyền có thể giảm giá, làm thế nào để giảm bớt khó khăn trong việc hợp tác.
Nhưng liên quan tới tình tiết, giá cả cụ thể, loại hình điều khoản hợp đồng, một câu cũng không có dễ dàng nói ra dù ở giữa bầu không khí xã giao nhiệt huyết.
Nói cách khác, trong bữa tối này, bên bản quyền nếu như có lo lắng với chuyện khai thác đề tài huyền huyễn, hắn cung cấp qua loa dàn ý và các cách thức thao tác, giảm thiểu lo lắng cho họ; nhưng nếu như muốn hỏi thăm chi tiết dàn ý nhằm sao chép gây trở ngại cho bản thảo, đừng hòng.
Muốn thảo luận về quay phim và giá cả, có thể; muốn mượn giao tình bàn rượu ép giá bản quyền, đừng hòng.
Trong lòng Tạ Thanh sinh ra loại cảm giác bội phục vi diệu.
Không giống với chấn động mà đợt marketing lúc trước mang tới, cũng khác với vấn đề tố tụng với loại người “cáo già”, cô cảm thấy Lục Thành trong bữa tiệc vừa rồi, có loại khí chất “trong lúc cười nói, tường lỗ biến thành tro bụi [2].”
[2] Tay cầm quạt lông, đầu đội mũ xanh, trong tiếng nói cười mà thuyền giặc tro bay khói tan.
Thoạt nhìn không hề làm gì cả, những cái gì cũng đã làm xong rồi.
Vô chiêu thắng hữu chiêu.
Dưới con mắt của những người xung quanh, không quan tâm đến việc cho mình ăn no.
Ở trước cửa nhà hàng mọi người trò chuyện một hồi, sau đó lưu luyến bắt tay, thưởng thức lẫn nhau thêm tài khoản WeChat của nhau.
Sau đó Lục Thành lái xe đưa Tạ Thanh trở về Lỗ Viện, từ Hồ Tiểu Long tới Lỗ Viện phải đi ngang qua một con phố phồn hoa, trên phố có mấy trung tâm thương mại và văn phòng và chủ yếu là quán cà phê và cửa hàng tiện lợi.
Cảnh phố ngoài cửa sổ từ từ lướt qua, Tạ Thanh suy nghĩ một chút, nói với Lục Thành: “Có thể dừng lại một chút không?”
Lục Thành: “Làm sao vậy?”
Cô nói: “Tôi đi mua bữa sáng ngày mai.”
Hắn giảm tốc độ lái xe sang bên kia đường, lại nói: “Tôi nghe nói đồ ăn ở Lỗ Viện không tồi mà?”
Tạ Thanh: “Không tồi nhưng sáng mai không có giờ học, tôi muốn ngủ muộn một chút.”
Giờ ăn bữa sáng ở Lỗ Viện là từ bảy rưỡi tới tám rưỡi, dậy muộn sẽ không có.
Hắn cười một tiếng, dừng xe lại. Cô mở cửa xuống xe, bước vào một cửa hàng bán bánh gato.
Không tới năm phút, cô đã chạy ra, bước vào cửa hàng tiện lợi sát vách.
Lúc từ cửa hàng tiện lợi đi ra, hắn từ xa thấy cô ôm rất nhiều đồ ăn.
Ở phía dưới cùng là hộp thức ăn tiện lợi, trên một chút là chồng chất sữa chua và nước trái cây, nơi cao nhất là túi giấy, bên trong hẳn là bánh trứng cô vừa mua.
… Bữa sáng mà ăn nhiều vậy sao?
Hắn hứng thú nhìn cô, nhìn cô ôm một chồng đồ đi tới.
Tạ Thanh trở lại không ngồi chỗ phía sau mà kéo cửa ghế phụ.
Cô ngồi vào, quay đầu bỏ bánh mì ra chỗ ngồi phía sau, sau đó đưa hộp thức ăn tiện lợi cho hắn.
“?” Lục Thành nghi hoặc, “Làm gì?”
“Tôi thấy vừa nãy ăn chưa ăn.” Cô vừa nói vừa mở bộ dụng cụ ăn, cũng đưa cho hắn.
“…” Lục Thành nhận lấy chiếc đũa, ánh mắt rơi vào ba món hai mặn một chay, buồn cười nhìn hồi lâu, chép miệng, bắt đầu ăn.
Nhưng vừa nãy hắn mời bao nhiêu món phong phú, cô mua một hộp đồ ăn tiện lợi cho hắn không thích hợp lắm.
Khi hắn vừa ăn thì nghe thấy tiếng Tạ Thanh ở bên cạnh bổ sung: “Chủ nhật tôi không có tiết học, tôi mời ngài ăn cơm. Tòa án đã thụ lý vụ án .”
Lục Thành ăn cà chua tráng trứng, nở nụ cười: “Không cần bù đắp, chủ nhật tôi mời cô.”
Tạ Thanh: “Như vậy sao được?”
“Lại để cô mời thì sẽ thành tôi lừa cô đó.” Hắn nói.
Khi đó hắn nói vậy là sợ tòa án không thụ lý, cô sẽ thấy thất vọng.
Sau đó khi chính thức tố tụng mới biết, theo hệ thống đăng ký lập án hiện tại của Trung Quốc, việc tòa án thẩm tra chỉ là hình thức. Chỉ cần lý do khởi tố không thái quá, nguyên bị cáo hợp quy cách, lại có thêm chứng cứ, thì sẽ có thể thụ lý.
“Chúng ta ăn đồ cay nhé?” Hắn cười đề nghị một hồi, còn nói, “Tôi sẽ suy nghĩ tìm phòng ăn thích hợp sau đó báo cho cô.”
.
Trên đường cô suy nghĩ về chuyện bản quyền, trở lại Lỗ Viện, Tạ Thanh mới bất giác phản ứng lại – Tại sao Lục Thành muốn mời cô ăn cơm?
Nhưng khi cô trở về phòng, Lưu Cẩm liền tìm tới, yêu cầu cô nói cho cô ấy nghe chút chuyện về Nhất Sinh Thư.
“Nào có chuyện gì.” Tạ Thanh cười cười, ôn hòa nói ý nghĩ của mình và mấy lần gặp mặt Nhất Sinh Thư nói ra, nói xong, trong lòng cũng có chút thất vọng, “Cứ như vậy đi, tôi không muốn nhân nhượng quá nhiều.”
“Cũng được.” Lưu Cẩm chép miệng, “Hắn cũng thật lợi hại, ở ngoài đời cũng tìm ra cậu rồi.”
Nói xong, Lưu Cẩm lại kể cho Tạ Thanh nghe những chuyện hôm nay cô bỏ qua.
Lưu Cẩm nói, buổi tối có một nhóm người đi ra nhà hàng gần đây liên hoan, có uống chút rượu.
Lúc trở lại, có người vội vàng trở về phòng gõ chữ, bị người khác trêu chọc: “Chăm chỉ như vậy sao? Nghỉ ngơi đi!”
Người kia xua tay: “Tôi là phải lo nhiều thứ, tôi muốn kiếm thật nhiều tiền đấy!”
Trong bóng tối, cạnh cửa hành lang nhỏ, có tiếng cười nhạo truyền tới: “Mẹ nó, thật dung tục…”
Yên lặng, khắc nghiệt.
Sau đó dựa vào hơi men chưa tan hết, có nam tác giả tức giận: “Con mẹ nó, mày hăng hái lắm đúng không?”
Tạ Thanh nghe được lời này, cắt ngang lời Lưu Cẩm: “Vẫn là cái tên buổi trưa sao?”
“Còn ai ngoài hắn chứ.” Lưu Cẩm cười khẽ, “Tôi tỉ mỉ quan sát rồi, người lần trước bên tác giả truyền thống giễu cợt chúng ta cũng là hắn. Các tiền bối khác đều rất tốt, ngày hôm nay sau khi cậu rời đi còn có dì khen cậu đó.”
Tạ Thanh gật đầu: “Cậu nói tiếp đi.”
Lưu Cẩm lại tiếp tục nói cho cô: “Sau đó hai bên liền cãi nhau.”
“Thật nhã nhặn.”
“Nhã nhặn cái rắm! Mẹ nó, thế kỷ hai mươi mốt rồi, hắn là người trong giới văn học vậy mà mở mồm là nói những thứ trên bộ phận sinh dục nữ, nhã nhặn ở đâu ra!”
… Lời này hơi quá, nhưng cũng không phải không có căn cứ.
Trong văn học truyền thống có một nhóm người, tựa hồ rơi vào một cái vòng luẩn quẩn, si mê với cách sáng tác của tác giả thế hệ trước.
Sâu sắc, quê hương, tầng lớp thấp của xã hội, cộng thêm mấy thứ không có tính thẩm mỹ, dường như vậy mới có thể đạt tới cao trào của tư tưởng.
Nhưng tác giả thế hệ trước viết như vậy, là bởi vì lúc đó hoàn cảnh như thế, bọn họ ghi chép lại một thời đại, đó là thời kỳ “văn học đương đại” của bọn họ.
Bây giờ, thế kỷ hai mươi mốt, hoàn cảnh như vậy, tuy rằng vẫn tồn tại nhưng nó không còn có tính tiêu biểu nữa rồi.
Thế hệ nhà văn mới viết lại điều này thì sẽ có một loại “cảm giác phục cổ” quỷ dị.
Thật sự quỷ dị.
Sau đó có người tổng kết từ then chốt trên Weibo, xem mà thấy còn quỷ dị hơn:
“Các nhà văn rất thích từ vú.”
“Nhắc tới văn học đương đại phải nói tới hầm lò, cây cỏ, máu, người nghèo, vú, con trai.”
“Nhắc tới văn học Tây Tạng phải nói tới hồ, người Tạng, trẻ con, vú, con trai.”
“Nghiêm túc nhìn vào văn học phải nhìn vào vú, nhìn vào con trai.”
“Trải nghiệm thật sự không tốt.”
Bạn cho rằng những người viết cái này rất lớn tuổi sao?
Không!
Trong bài viết có người nhổ nước bọt bổ sung: “Trường học của chúng tôi là học viện văn học, toàn là 9x, ai cũng có hộ khẩu thị trấn và thành phố, nhìn vào quá khứ vẫn là một ‘đứa nhà quê’. Mẹ già hai mắt đẫm lệ, cặp vú khô quắt, hay những người làm công ngây thơ mị hoặc có cặp vú to thẳng.”
Bài viết trên Weibo này có lẽ trong giới văn học mạng cũng có rất nhiều người nhìn thấy rồi, bây giờ mới mượn rượu nói ra, mượn chuyện này mắng: [Các ngươi tìm cách giải quyết cái kia đi! Không có bọn ta tự ngươi cũng có thể xong đời đấy!]
[Còn mặt mũi chê chúng ta dung tục sao?
[Bạn chê chúng dung tục, chúng tôi còn chưa chê bạn nghèo đâu!}
…
Sau đó đã đánh nhau.
May mắn là mọi người mỗi ngày gõ chữ giao thiệp với nhau, không hay vận động, tố chất thân thể không khỏe lắm, xung quanh lại có ba bốn người can ngăn, không có vấn đề gì lớn.
Hiện tại chỉ có một người đã ngừng chảy máu và một người tím mắt.
“…” Tạ Thanh bó tay, một lát rồi nói, “Thực sự không nên.”
Lưu Cẩm: “Là loại người hèn hạ đó trêu chọc trước!”
“Ừ.” Cô gật đầu, “Nhưng cậu xem, tác giả truyền thống bên kia hẳn cũng có tài. Chắc không phải người bình thường, tên hắn ta là gì vậy?”
Lưu Cẩm khinh thường: “Cọng rơm cuối cùng cũng có thể đè chết lạc đà [4] đó.”
[4] Chuyện đã phát triển sắp đến mức cực hạn, nếu cứ tiếp tục kích thích, chỉ cần một yếu tố nhỏ thôi cũng sẽ bộc phát, phản tác dụng.
Mọi người bình thường chịu sỉ nhục quá nhiều.
Ai cũng biết người liên tục mở miệng giễu cợt chỉ là một số người nhưng vẫn sẽ bị dồn nén cảm giác ấm ức.
Tạ Thanh không nói gì nữa, Lưu Cẩm cũng đã tán gẫu chán chê, trở về phòng gõ chữ.
Tạ Thanh lúc này mới cầm điện thoại lên, tán gẫu với Lục Thành về chuyện ăn cơm.
Mở màn hình ra, Lục Thành đã chọn xong nhà hàng, gửi địa chỉ cho cô.
“Thứ Thanh”: Không đúng, Lục tổng, cho dù không cần tôi mời anh, tại sao anh lại mời tôi?
Tin nhắn này sau khi Lục Thành tắm xong mới xem, dựa vào cửa cười như không cười nhìn chằm chằm màn hình một chút, trả lời: “Dù sao ăn cơm cũng phải có người trả tiền.”
“Thứ Thanh”: Không có việc gì thì không nên ăn chực chứ…
“Lục Thành”: Tôi muốn ăn cay.
“Thứ Thanh”: Vậy chúng ta AA!
Vừa muốn trả lời, một cú điện thoại cắt ngang.
Trên màn hình hiển thị một dãy số không tồn tại trong máy Lục Thành nhưng bởi vì gần đây số này thường gọi tới, hắn nhìn qua đã biết là ai.
Lông mày cau lại, phiền muộn cắt đứt. Bình tĩnh lại hắn mới trả lời.
“Lục Thành”: Phiền phức.
“Lục Thành”: Lần sau cô trả.
“Thứ Thanh”: Được, cũng được.
Điện thoại lại bị gọi tới, Lục Thành cắt đứt lần hai.
Tiếp tục nhắn tin trên WeChat cùng cô.
“Lục Thành”: Đúng rồi, ngày nào cô không có tiết thì trở lại công ty một chuyến, Goose sốt ruột muốn gặp mặt nói chuyện, rất có thành ý. Nếu không mau chóng an bài gặp mặt, có khả năng lại sẽ tới Lỗ Viện tìm cô.
“Thứ Thanh”: Thứ bảy cùng nhau ăn cơm được không?”
“Lục Thành”: Tôi muốn ăn cay.
Tạ Thanh bật cười ra tiếng.
Được rồi, nếu như đối phương không ăn được cay quá, bọn họ sẽ ăn không thoải mái.
Nhìn thời khóa biểu, cô trả lời hắn: “Vậy buổi chiều ngày kia?”
“Lục Thành”: Được, tôi nhất định sẽ báo thời gian cụ thể cho cô biết.
Cô gửi vẻ mặt anime nhấc tay nói OK.
Lục Thành cong khóe miệng, nhìn vẻ mặt này một chút, lại nhìn bức ảnh bóng lưng cô.
Hẳn là cũng không tệ lắm, bằng không thì hẹn ăn cơm cô sẽ không đồng ý đi.
Hắn còn lấy lý do phiền phức để từ chối đổi thành thay phiên trả tiền.
Nói cách khác sau này còn có thể hẹn cô ra ngoài.
Hắn bất giác cười ra tiếng, chợt lại im bặt, rõ ràng bốn phía không người nhưng lại có loại cảm giác chột dạ quẫn bách.
Điện thoại lại bị gọi tới, nụ cười trên mặt hắn biến mất.
Trầm mặc chốc lát, hắn rốt cuộc cũng lên tiếng: “Alo.”
“Alo, Tiểu Thành à…” Giọng nam bên kia khiến người ta căm ghét lại vô cùng nhiệt tình.
Lục Thành nhắm mắt, day trán: “Đừng gọi cho tôi nữa, không được.”
“Này, chúng ta đã tới Bắc Kinh rồi. Đều là người một nhà, con xem con…”
Lục Thành cúp điện thoại.
Mở danh bạ, hắn tìm số của Sở Văn Đình, ngón tay dừng ở trên đó rất lâu không có gọi đi.
Chuyển tới Triệu Minh Hiên, cũng không gọi đi.
.
Cách một ngày hẹn, ba giờ chiều, Tạ Thanh đúng giờ tới Văn hóa Thành Thư.
Lục Thành hiếm khi chờ ở cửa văn phòng, vừa vào cùng cô vừa hỏi: “Mấy ngày nay bọn họ có tìm cô nói chuyện không?”
Tạ Thanh: “Có nói vài câu.”
Ngày đó ăn cơm chung, khi trò chuyện, nội dung chủ yếu toàn là khen cô viết tốt.
Sau đó bóng gió nói muốn nói riêng vấn đề bản quyền với cô.
Tạ Thanh trả lời cũng giống nhau, bọn họ khen cô, cô nghe, nghe xong nói cảm ơn.
Muốn nói bản quyền, cô nói với bọn họ: “Chuyện này ngài liên hệ với Văn hóa Thành Thư đi.”
Nói cho Lục Thành, Lục Thành cười: “Cô rất giỏi.”
Đi vào thang máy, hắn lại nói cho cô: “Lúc nói vấn đề giá cả, mặc kệ bọn họ nói gì cô không cần quá để ý, chuyện này tới chỗ chúng tôi nói chuyện.”
“Được.” Tạ Thanh gật đầu, hơi trầm tư, lại hỏi, “Cái giá trong lòng Lục tổng là bao nhiêu?”
“Bọn họ muốn toàn bộ bản quyền truyền hình.” Lục Thành trả lời, “Báo giá chính là hai ngàn nhưng bọn họ nhất định sẽ giảm một chút.
Cái giá này hiển nhiên đã lược bỏ một chữ “vạn” phía sau.
Tạ Thanh hít một ngụm khí, do dự một chút: “Cao vậy sao?”
Lục Thành nhướn mày, nghiêng đầu nhìn sang.
Đưa mắt nhìn cô vài giây, hắn nói một câu: “Phải thận trọng, đại đại.”
Tạ Thanh: “…”
Lục Thành nhẹ giọng chép miệng: “Nếu không phải hạng mục quá lớn, tôi muốn tự mình làm.”
Dừng một chút còn nói: “Chẳng qua cô kiếm được tiền trước cũng tốt.”
Hắn nói có chút tâm đắc. Hắn vốn dĩ muốn từ từ giải quyết tốt chuyện này, cho tới khi tất cả đã ổn thỏa sẽ đi nói cho cô, cho cô niềm vui bất ngờ.
Không nghĩ tới đối phương lại chạy tới Lỗ Viện, nói chuyện này ra như vậy.
“Ting…” Cửa thang máy mở ra, hắn làm dấu mời, Tạ Thanh ra cửa trước.
Người quản lý bản quyền của Goose tới cũng không phải vị ăn cơm lúc trước, khi bọn họ đi vào phòng, cô ta đang nghe điện thoại, hai trợ lý tán gẫu một chút với Ngụy Bình và Ngô Mẫn.
Nhìn Lục Thành và Tạ Thanh đi vào, mọi người bắt tay nhau rồi ngồi xuống.
Không tới năm phút, người quản lý bản quyền có điện thoại gọi tới, cười cười: “Thật bất tiện, ông chủ của chúng tôi gọi tới.”
Lục Thành gật đầu: “Không có chuyện gì.”
Người quản lý bản quyền ngồi vào chỗ của mình, thở dài một cái, đi thẳng vào vấn đề: “Ngày hôm nay nếu chính thức nói chuyện này, chúng tôi có lời nói thẳng. Goose chúng tôi rất coi trọng hạng mục này, phim điện ảnh, phim truyền hình đều đã nghĩ xong, trò chơi và hoạt hình cũng đã cân nhắc.”
Lục Thành không nói gì, bưng cà phê lên uống.
Không tới hai giây, quả nhiên có thay đổi: “Nhưng với mức giá này…” Đối phương mở bàn tay ra, “Lục tổng xem, chúng ta cũng không phải lần đầu hợp tác, có thể báo cái giá thật sự hay không?”
Lục Thành mỉm cười: “Chúng ta không phải hợp tác lần đầu, vì thế cái giá tôi báo cũng không phải là giả.”
“Như vậy sắp bằng cái giá của Nhất Sinh Thư rồi.” Đối phương cười khen ngợi, “Dĩ nhiên – không phải tôi nói tác phẩm này không bằng tác phẩm của Nhất Sinh Thư, số lượng sách tiêu thụ tôi cũng thấy nhưng Nhất Sinh Thư là một đại thần nổi tiếng đúng không?”
Dễ nghe hay không dễ nghe đều nói cho cô nghe rồi.
Lục Thành không bình luận, hỏi: “Vậy các người cảm thấy bao nhiêu mới thích hợp?”
Đối phương chắc chắn nói: “Tám triệu, truyền hình, trò chơi, hoạt hình đều giao cho chúng tôi đi.”
Tạ Thanh, Ngụy Bình, Ngô Mẫn đều hơi run, ngước mắt nhìn vẻ mặt Lục Thành.
Lục Thành híp mắt lại.
Lúc trước trong điện thoại, bọn họ không có thái độ này.
Xảy ra chuyện gì rồi?</tố>
Hai người nhìn nhau, nụ cười kín đáo mang hàm ý khác nhau.
Trong chốc lát, Lục Thành cười khẽ: “Nếu như vậy, chúng tôi không có cách nào tiếp tục nói chuyện với ngài rồi.”
“Lục tổng.” Đối phương vẫn bình tĩnh như trước, “Chúng tôi biết rõ tác phẩm này và Văn hóa Thành Thư rất có thực lực, thế nhưng ngài cũng biết, tác phẩm chuyển thể thành phim ở Dương Giang rất nhiều, tự cải biên thành tự truyện trên mạng cũng không ít, chúng tôi đối với thị trường này, cũng hiểu biết không ít.”
Ẩn ý là, chúng tôi cảm thấy tác phẩm này chỉ đáng giá từng đó tiền.
Lục Thành cảm thấy không đúng, cân nhắc một lát: “Vậy trước mắt chúng ta nói tới đây thôi.”
Đối phương dường như có ý níu kéo: “Lục tổng…”
“Cái giá quá chênh lệch, nói thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Nói xong, Lục Thành đứng dậy, đối phương nặng nề, không nói gì nữa, bắt tay với Tạ Thanh, bày tỏ tiếc nuối vì không thể hợp tác.
Ngô Mẫn tiễn đối phương rời đi, Tạ Thanh đi theo Lục Thành rời khỏi phòng họp.
Trong lòng cô thấy rất kỳ lạ – đây là cách nói chuyện về bán bản quyền truyền hình sao? Một đám người tốn công tốn sức tụ lại với nhau, sau đó nói chuyện chưa tới năm phút đồng hồ đã nói hẹn gặp lại?
Cô cho rằng gặp mặt nói chuyện như vậy là vì tất cả gần như đã định rồi.
Đi vào văn phòng Lục Thành, Tạ Thanh mở miệng: “Lục tổng.”
“Ngồi đi.” Lục Thành thuận miệng nói, hai người ngồi xuống, hắn hỏi, “Cô có gì muốn hỏi à?”
“Tôi không hiểu lắm.” Tạ Thanh nói.
Lục Thành trầm tư một chút: “Tôi cũng không hiểu lắm.”
Tạ Thanh: “Lúc trước anh báo giá 20 triệu…”
“Bọn họ nói có thể nói chuyện.” Hắn nói.
Tạ Thanh nói: “Có thể là quá cao?”
Lục Thành nhíu mày, lắc đầu.
Phản ứng như thế, thông thường mang ý nghĩa là giá này thực sự cao hơn cái giá trong lòng đối phương nhưng cũng không hề cao tới mức thái quá.
Tạ Thanh châm chước một chút: “Nếu không… thấp một chút cũng được?”
Đáy mắt Lục Thành hơi chấn động, nhìn cô: “Mới như vậy cô đã dao động sao?”
“… Không có.” Tạ Thanh ngơ ngác.
Cô cảm thấy giá cả chênh lệch lớn như vậy thật sự không có cách nào nói chuyện, hơn nữa, đối phương báo cái giá này, tóm lại cũng có chút đạo lý cân nhắc.
Lục Thành nhẹ nhàng thở phào một hơi: “Tôi lái xe đưa cô về. Chuyện này, chúng ta đợi xem sao.”
Tạ Thanh đứng lên: “Không cần, tôi gọi xe đi cũng được.”
Hắn không nói gì bước ra ngoài trước: “Đi thôi.”
Đoạn đường này, Lục Thành cực kỳ trầm mặc. Bởi vậy Tạ Thanh cảm giác được, chuyện này thật sự rất kỳ quái.
Sau đó, càng ngày càng kỳ quái.
Ngày đó ăn cơm chung tổng cộng có bốn nhà, đều là những nhà nổi tiếng trong giới, ở trên bữa tiệc vô cùng nhiệt tình.
Nhưng sau đó, ngoại trừ Goose tới trả giá ra, ba nhà còn lại không hiểu sao không tới nữa.
Tạ Thanh ở Lỗ Viện bồi dưỡng bản thân, vẫn muốn viết tiếp, không có tìm Lục Thành truy hỏi chuyện này nhưng trong lòng luôn tồn tại ý nghĩ nghi hoặc này.
Buổi tối thứ sáu, có người xa lạ nhắn tin với cô qua WeChat, nickname là Liên Tiểu Tiên.
Tin nhắn xác thực là: Chào cô, tôi muốn nói chút chuyện về bản quyền truyền hình của <tố phong=”” nguyệt=””>.
Bởi vì tin nhắn này cô mới chấp nhận trả lời, đối phương là người hay lên mạng, trao đổi cũng rất dễ dàng.
Sau khi hàn huyên ngắn ngủi, Liên Tiểu Tiên hỏi cô: “Đại đại, hiện tại có phải cô đang nói chuyện bản quyền truyền hình với Goose không?”
Tạ Thanh giật mình, không giấu giếm: “Vâng, làm sao cô biết?”
“Dù sao cũng làm việc trong giới, hỏi thăm cũng rất dễ dàng mà.” Liên Tiểu Tiên nói, “Kỳ thật không phải tôi muốn mua bản quyền của cô đâu, công ty nhỏ của chúng tôi không mua nổi. Chẳng qua tôi vô cùng thích quyển sách này của cô, cho nên muốn nói cho đại đại biết tình huống tôi nghe ngóng được.”
Tạ Thanh nói cảm ơn.
“Liên Tiểu Tiên”: Đại đại, tôi nói với cô cái này, bây giờ trong giới đang đồn thổi, nói thẳng ra là bên Dương Quang sẽ khai thác một bộ phim này, chuẩn bị xong rồi, gần giống với đề tài của <tố phong=”” nguyệt=””>.
“Ngọc Sắc Thanh Thanh”:…? Có ý gì? Đạo văn sao?
“Liên Tiểu Tiên”: Không không không, không phải, đại đại hiểu lầm rồi.
“Liên Tiểu Tiên”: Chính là phim truyền hình cổ trang có hạn ngạch quy định mà, không thể ra hai bộ cùng một lúc. Dưới tình huống này nếu như hai bộ phim trùng nhau ra mắt thì tình cảnh sẽ rất lúng túng. Số lượng kênh truyền hình vệ tinh đủ thì sẽ không mua, về bên Đài Truyền hình cũng sẽ không muốn phát sóng hai bộ phim giống nhau đâu.
“Liên Tiểu Tiên”: Nếu như không được lên truyền hình vệ tinh, sẽ trở thành web drama, một trong hai bộ phim sẽ chết non.
“Liên Tiểu Tiên”: Từ trước tới nay Dương Quang luôn có danh tiếng tốt, công ty khác rất khó đấu với họ. Lúc này bọn họ lại đang chiếm ưu thế về thời gian, <tố phong=”” nguyệt=””>rất có thể sẽ bị treo…
“Hạn ngạch”, “truyền hình vệ tinh” “web drama” là cái gì, Tạ Thanh không hiểu lắm, đối phương lại nói thêm.
“Liên Tiểu Tiên”: Vì thế nếu như đại đại nói chuyện thuận buồm xuôi gió với Goose, có thể bán thì mau mau bán. Nếu Dương Quang bên kia đưa ra thông báo chính thức, các nhà khác chắc chắn sẽ không mua nữa. Một là phòng ngừa va chạm, hai cũng vừa kịp quan sát tỉ lệ người xem bên Dương Quang. Nếu như kéo dài, sau đó có thể bán được hay không sẽ rất khó nói…
Tạ Thanh giật mình, nghĩ tới chuyện ba nhà khác đột nhiên không xuất hiện nữa.
“Liên Tiểu Tiên”: Về cơ bản chuyện này là như vậy, đại đại tự mình suy tính một chút đi… Dù sao không chịu thiệt thòi là được. Hiện tại thị trường truyền hình là cơ hội đến nhanh nhưng đi cũng nhanh, có thể nắm bắt thì nên nắm bắt lấy sẽ tốt hơn.
“Liên Tiểu Tiên”: Nếu như đại đại cảm thấy vướng mắc, muốn gặp mặt nói chuyện với Goose, tôi có thể giúp đại đại liên lạc một chút. Tôi có người bạn phụ trách hạng mục truyền hình bên Goose, tôi có thể thử hỏi một chút xem.
Một lát sau, Tạ Thanh vẫn không biết trả lời cô ấy như thế nào, cô nói: “Cảm ơn, tôi muốn suy nghĩ một chút.”
“Liên Tiểu Tiên”: Nói chung tôi chúc tất cả mọi người thuận lợi!
Kèm theo một khuôn mặt tươi cười.
Đầu óc Tạ Thanh có chút rối loạn, nếu như ký thành hợp đồng này, dựa theo giá Lục Thành báo, tới tay cô có thể hơn 10 triệu. Dựa theo giá Goose đưa ra, cũng có thể có mấy trăm vạn.
Cô không thể tùy tiện nói không thèm số tiền kia được. Hiện nay có người tới nói cho cô biết nếu như không bán có khả năng bán không được rồi, cô thật sự có chút sợ.
Quả thật nếu như không có số tiền kia, với tình trạng hiện tại của cô, cô cũng có thể có cuộc sống khá ổn. Nhưng nếu có số tiền kia, cô có thể làm được nhiều thứ khác hơn.
Cô có thể mua cho ông bà nội một căn nhà thoải mái hơn, cho bọn họ tới Trường Sa ở. Số tiền mua nhà, cô dượng nỗ lực tích góp đã lâu rồi nhưng bọn họ vẫn phải đi vay, tích góp thêm rất khó.
Hơn nữa, cô còn có thể dư lại rất nhiều tiền. Số tiền còn lại, từ từ tích góp, một ngày nào đó trong tương lai, cô có thể lấy số tiền này ra giúp đỡ những tác giả cần giúp đỡ khác.
Tạ Thanh hít sâu.
Bất tri bất giác, cô hít thở sâu rất nhiều lần.
Cô muốn lập tức gọi điện thoại nói chuyện này cho Lục Thành, ý niệm này bốc lên trong nháy mắt, nụ cười như có như không của hắn lại thoáng qua trước mắt.
Hắn nói với cô: “Bình tĩnh, đại đại.” Có chút sức mạnh kỳ lạ.
Rất nhiều lúc, cô cảm thấy mặt mày hắn có chút sức mạnh kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ nhưng lại có thể khiến con người ta an tâm.
******
Cuối cùng, cô kiềm chế cảm xúc bất an này xuống, ngày mai là thứ bảy, ban ngày Tạ Thanh viết bản thảo, buổi tối cùng Lục Thành đi “ăn cay”.
Bốn rưỡi, Lục Thành dừng xe trước cổng Lỗ Viện.
Hắn chọn nơi cách Lỗ Viện không xa lắm, là cửa hàng đồ nướng, cửa hàng không lớn nhưng được đánh giá rất tốt.
Mặc dù Tạ Thanh đã xem qua cửa hàng trên DianPing nhưng sau khi cô ngồi xuống, cô vẫn có loại cảm giác không khỏe.
Chú ý tới cô hết nhìn đông lại nhìn tây, Lục Thành đang xem món trên thực đơn hỏi cô một câu: “Làm sao vậy?”
Cô cười một tiếng: “Lục tổng mặc âu phục, mang giày da đi ăn đồ nướng.”
Hắn cũng cười một tiếng: “Ban ngày ở công ty, tôi không về nhà thay quần áo.”
Tạ Thanh giật khóe miệng, còn nói: “Tôi cho rằng Lục tổng sẽ không tới loại cửa hàng này.”
“?” Hắn ngẩng đầu nhìn cô, “Tại sao?”
Cô duỗi thẳng vai.
Nói thế nào đây?
Có lẽ là bởi vì hắn đẹp trai quá, sự nghiệp lại thành công, từ khi mới gặp cô đã dán cho hắn cái nhãn mác tinh anh rồi.
“Tôi cảm thấy Lục tổng không thích dính khói dầu.” Cô nói một câu như vậy.
Hắn lập tức nhíu mày bất mãn: “Cô mới không dính khói dầu.”
Tạ Thanh: “…” Sao cô lại có ảo giác như đang tranh cãi với đứa trẻ con nhỉ?
Sau đó hắn cười nhạo: “Một đại thần có tác phẩm nổi tiếng, lại là mỹ nữ, loại người các cô hẳn là kém nhất khói dầu rồi.” Dừng một chút, hắn lại tự nói bản thân, “Tôi là người bình dân, đọc bản thảo và nghiên cứu; nghiên cứu xong, tôi tìm việc làm, thời gian trôi qua giản dị và tự nhiên.”
Nói xong liếc cô một cái, lại hạ mắt nhìn thực đơn: “Đơn giản và không bị gò bó.”
Tạ Thanh: “…”
Bút bi trong tay hắn gõ lên bàn hai lần: “Cô thích ăn gì?”
Tạ Thanh: “Tôi muốn cánh gà nướng giản dị tự nhiên.”
“Khì…” Lục Thành bật cười, lại nói, “Không, tôi gọi cho cô cánh gà cay biến thái.”
Tạ Thanh trừng mắt nhìn hắn nhưng không từ chối. Cánh gà cay biến thái khi ở Bắc Kinh cô đã ăn qua hai ba lần, cũng khá là ngon.
Trong cửa hàng bán rất nhiều thức ăn nhanh nên thường là nướng sẵn, món ăn rất nhanh được bưng lên bàn. Nhưng bởi vì bầu không khí trong quán quá thoải mái, Lục Thành hôm nay trở nên ấu trĩ, vừa nướng thức ăn trên bàn vừa đùa giỡn: “Thịt ba chỉ giản dị tự nhiên, chân gà giản dị tự nhiên, bánh màn thầu giản dị tự nhiên…”
Tạ Thanh thấy hắn nhạt nhẽo tới mức không còn gì để nói, cô cầm cánh gà biến thái, gặm một cái.
Vẻ ngoài của cánh gà biến thái này rất đáng sợ, cô hận không thể bọc thêm ba lớp bột ớt bên ngoài. Nhưng kỳ thật khi ăn thì không hề như cô nghĩ.
… Khi cô cắn xuống, cô nghĩ như vậy.
Nhưng vài giây sau, vị giác đã có phản ứng.
Cảm giác kim châm đau nhói trên đầu lưỡi nhanh trong lan khắp miệng, tim cô đập nhanh hơn. Tạ Thanh tinh tưởng cảm thấy da đầu tê dại, một lớp mồ hôi lạnh thấm ra sau lưng, mặc dù không có gương nhưng mặt của cô nhất định đã trắng bệch rồi.
… Cũng có khả năng là đỏ rần lên.
…
Cô cố gắng nhịn một chút.
“Rầm” Cô nhịn không được đạp bàn.
Lục Thành bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn run lên, nhanh chóng đưa một bình nước cam Bắc Băng Dương cho cô.
Cũng trong khoảnh khắc nháy máy đó, cô cứng rắn nuốt miếng thịt gà kia xuống.
Sau đó nước chảy mây trôi… Cô uống một hơi nửa bình nước cam Bắc Băng Dương.
“Cay như vậy sao?!” Lục Thành khiếp sợ, Tạ Thanh che miệng, đầu lưỡi không nghe theo sai khiến nữa, “Anh ăn thử xem…”
Lục Thành hiếu kỳ, quay đầu muốn gọi thêm, ý niệm vừa xuất hiện, hắn lại quay đầu lại.
Hắn đưa tay cầm lấy chuỗi cánh gà cô vừa bỏ xuống đĩa.
Một phần có hai cái cánh gà, cô chỉ cắn một góc nhỏ ở cánh thứ nhất.
Hắn bỏ phần cánh gà vào đĩa của mình, dùng đũa gỡ cái thứ nhất ra, hắn ăn cái thứ hai.
Biểu hiện ung dung từ tốn như là làm chuyện đương nhiên, chỉ lén thấp thỏm liếc cô một cái.
Sự chú ý của cô dồn lên ý muốn trải nghiệm ‘level” cay với hắn, không có để ý chi tiết nhỏ là chuỗi cánh gà kia.
Càng không nghĩ tới hắn “không có ý tốt” tiếp cận cô từng chút từng chút một.
******
Sự thật chứng minh, Tạ Thanh ăn cay giỏi hơn Lục Thành.
Sau khi cô uống nửa chai nước cam Bắc Băng Dương thì bình thường trở lại, Lục Thành vội rót nốt nửa còn lại.
Một lúc sau hắn mới bình thường lại, môi mỏng mím lại thành đường thẳng, nhìn chằm chằm vách tường, nỗ lực không lộ ra thất thố.
Tạ Thanh muốn cười, nhịn xuống, nghiêm túc nói: “Cũng không cay lắm phải không?”
“…” Hắn liếc cô một cái, “Vậy cô ăn cái nữa đi?”
Tạ Thanh xua tay: “Không được không được.”
Vừa lúc có nhân viên cửa hàng đi ngang qua, thấy mâm cánh gà, không phúc hậu nói: “Hai vị, nếu hai người có thể ăn ba phần cánh cà biến thái, sẽ được miễn phí toàn bộ hóa đơn trên bàn.”
Hai người đồng thời xua tay: “Không được không được.”
Sững sờ, hai người không hẹn cùng bật cười.
Vì ăn cánh gà kia, đầu óc Tạ Thanh tới đãng trí, cho tới khi ăn xong cũng không nhớ có chính sự muốn nói với Lục Thành. Cũng may lúc hắn lái xe đưa cô trở lại cô nhớ ra, lời ít ý nhiều nói với hắn: “Đúng rồi Lục tổng, ngày hôm qua có người nhắn tin trên WeChat với tôi, nói rất yêu thích <tố phong=”” nguyệt=””>, sau đó nói cho tôi chút tin tức cô ấy nghe ngóng được.”
Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Cô ấy nói cái gì mà Dương Quang muốn làm đề tài tương tự… Vì thế các nhà khác đều đang quan sát, nếu như không nhanh chóng bán quyền đi, khả năng sẽ không bán được nữa rồi.”
“?” Lục Thành nhìn cô từ kính chiếu hậu, lái xe tới ven đường, giẫm phanh lại.
Nghiêng đầu, hắn nhíu nhíu mày: “Có chuyện gì xảy ra?”
Tạ Thanh cúi đầu mở điện thoại, đưa cuộc trò chuyện giữa cô và Liên Tiểu Tiên cho hắn xem.
Lục Thành nghi ngờ nhận lấy, vừa xem vừa nghe cô nói: “Lục tổng, tôi cảm thấy…”
“Có thể không gọi tôi là Lục tổng hay không?” Hắn cũng không ngước mắt lên, “Thứ bảy rồi, bị cô gọi là Lục tổng tôi có cảm giác mình đang tăng ca.”
Tạ Thanh: “…”
Yên lặng hai giây, lần thứ hai cô nói: “Lục tổng, bằng không…”
“Ư…” Hắn bất mãn hít một hơi, nhíu lông mày lần thứ hai, xoay mặt lại.
Cô chân thành nhìn điện thoại của mình trong tay hắn: “Anh vốn phải tăng ca mà.”
Lục Thành: “…”
Cô rốt cuộc nói hết lời: “Lục tổng, không bằng kí đi? Mặc dù cái giá kia của Goose kém hơn rất nhiều so với giá trong lòng anh nhưng cũng không tệ lắm phải không.”
Lục Thành trầm ngâm không trả lời.
Tám triệu, không tồi, phần lớn tác giả không đạt tới con số này.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy không đúng, không chỉ vì giá cả chênh lệch lớn.
Trở tay trả lại cô, hắn nói, “Cô gửi màn hình lịch sử trò chuyện cho tôi.”
“Được.” Tạ Thanh gật đầu, hắn ngẫm lại, còn nói: “Gửi tài khoản WeChat của người này cho tôi luôn.”
Tạ thanh: “Tôi trực tiếp gửi danh thiếp cho anh nhé?”
Lục Thành: “Không cần, ảnh chụp màn hình là được.”
Hắn không có ý thêm người bạn tốt này, chỉ muốn hỏi thăm một chút, người này rốt cuộc là ai.
Theo như cô ta tự nói về mình, cô ta là người của một công ty nhỏ.
Một người của công ty nhỏ lại biết tin tức chuẩn xác về bản quyền chưa công khai của Dương Quang, đồng thời còn biết chuẩn xác tin tức Tạ Thanh đang nói chuyện bản quyền với Goose?
Cái giới này không lớn nhưng chuyện này thật kỳ lạ.
Ảnh chụp màn hình được gửi tới, điện thoại Lục Thành vang lên âm thanh liên tiếp. Hắn mở bức ảnh cuối cùng ra, gửi cho Ngô Mẫn.
“Lục Thành”: Nghĩ cách hỏi thăm người này là ai hộ tôi, cảm ơn.
“Lục Thành”: Đừng nói là Văn hoá Thành Thư hỏi, hãy tìm lý do khác.
Ngô Mẫn trả lời lại rất nhanh: “Được rồi, tôi đã nhận được.”
Ngô Mẫn đã lăn lộn trong giới phim ảnh rất nhiều năm, các mối quan hệ rất rộng, sau khi về nước Lục Thành cũng vì coi trọng điểm đó của cô ấy nên đã bỏ ra rất nhiều tiền mời cô ấy tới Văn hóa Thành Thư làm việc.
Hắn vốn cho cô đảm nhiệm chức vị quan trọng hơn nhưng Ngô Mẫn không hứng thú lắm: “Vậy không bằng tôi tự mình mở công ty cho rồi. Anh cho tôi làm thư ký đi, hàng năm ngoại trừ ngày nghỉ lễ cố định, cho tôi nghỉ phép một tháng. Yên tâm tôi chắc chắn chỉ nghỉ đúng một tháng.”
Lục Thành nhận lời, sau đó những chuyện tương tự đều dựa vào Ngô Mẫn hỏi thăm.
Lục Thành im lặng, thở phào nhẹ nhõm: “Người tên Liên Tiểu Tiên này, trước mắt cô không cần để ý cô ta, phía bên tôi khi nào có kết quả sẽ nói cho cô biết.”
Tạ Thanh ngơ ngác: “Nếu như tình huống cô ấy nói là sự thật…”
Hắn quay đầu nhìn cô, cô theo bản năng nghẹn họng, hai người nhìn nhau một hồi, hắn nói: “Tôi không thể đảm bảo phán đoán của bản thân lúc nào cũng đúng, nhưng tôi là người đại diện của cô, tôi hy vọng cô tin tưởng tôi.”
Ngữ khí nghiêm túc hiếm thấy, Tạ Thanh sững sờ: “Tôi đương nhiên tin tưởng anh.”
“Chí ít tôi sẽ không lừa cô.” Lục Thành rũ mắt, sau đó quay lại, giải thích bằng giọng điệu hờ hững, “Bên đại diện chỉ cần không ăn tiền hoa hồng, lợi ích cũng giống như tác giả mà thôi. Cô kiếm được tiền thì tôi mới kiếm được tiền, tôi sẽ không lừa cô.”
Tạ Thanh trì trệ, gật đầu.
Chuyện này ở trong Lỗ Viện cô cũng nghe chút tin đồn. Nếu như bên đại diện bất lương thì không nói, nhưng nếu như bên đại diện không có vấn đề, tác giả lại không tín nhiệm và không cho rằng lợi ích của mình giống bên đại diện nhưng dễ dàng tin tưởng lời người khác, như vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Hơn nữa, kỳ thật như thế cũng không phù hợp với suy luận logic – nếu người đại diện có khế ước giấy trắng mực đen cũng không tin, những người như bèo nước gặp nhau sao có thể tin được chứ?
Con người đều là sinh vật cảm tính, tác giả càng như vậy. Khó tránh khỏi có lúc mất lý trí, cảm thấy lời người ngoài nói đáng tin hơn.
Tạ Thanh bĩu môi một cái: “Anh xem rồi nói cho tôi.”
Từ kính chiếu hậu, cô nhìn thấy hắn gật đầu một cái.
Cô còn nói: “Ký hay không cũng không sao. Tuy tiền không ít nhưng không có số tiền này tôi cũng có thể sống.”
Từ kính chiếu hậu, cô nhìn thấy mắt của hắn đột nhiên nhìn cô, tầm mắt của hai người chạm nhau trong kính chiếu hậu.
Hắn bật cười: “Cũng không cần phải cực đoan như vậy…”
Cô lắc đầu một cái: “Không phải tôi cực đoan. Tôi lựa chọn tin tưởng anh, cũng phải có chuẩn bị tốt về kết quả không tốt, có đúng không?”
Hơn nữa như hắn nói, hắn cũng không có cách nào đảm bảo phán đoán của hắn lúc nào cũng đúng.
Nếu như hắn sai lầm thì sao đây? Ví dụ như lần này, nếu như hắn phán đoán sai lầm, bản quyền truyền hình có khả năng sẽ thất bại, tỷ lệ thất bại không nhỏ, nếu như cô không chuẩn bị tiếp nhận kết quả xấu nhất, thì lẽ nào khi đó lại đi trở mặt với hắn?
Lựa chọn tin tưởng cũng là cho phép đối phương có sai lầm.
Bỗng nhiên nghe một tiếng cười nhẹ, cô ngước lên nhìn kính chiếu hậu, nhìn thấy hắn tự nhiên cười.
“Làm sao vậy?” Cô hỏi.
Hắn liếc nhìn cô trong gương: “Cô có suy xét tới việc viết tiểu thuyết trinh sát hình sự chưa?”
“?” Tạ Thanh buồn cực, “Không có, tại sao hỏi vậy?”
“Cô quá mức lý trí.” Hắn cười trêu chọc, “Không có chuyện gì có thể cho cô không kiềm chế được nỗi lòng sao?”
Ngay cả lúc hắn thừa nước đục thả câu lấy chuyện ký hợp đồng xuất bản với Khởi Văn chọc tức cô, cô cũng chỉ mất kiểm soát trong nháy mắt, sau đó tỉnh táo lại rất nhanh, ung dung hỏi hắn có phải cố ý làm người ta tức giận hay không.
Nhưng dưới ngòi bút của cô, cảm xúc của nhân vật lại vô cùng tinh tế và có sức đàn hồi. Kích động, bất kham, hận đời, nhân vật nào dưới ngòi bút của cô cũng có.
Hắn có lúc ở nhà vừa nghe nhạc vừa đọc truyện cô viết, trong đầu đều là tò mò, hiếu kỳ tại sao cô viết ra câu chuyện như thế này trong khi bản thân cô lại đối nhân xử thế như vậy.
Bên trong kính chiếu hậu, Tạ Thanh im lặng rời ánh mắt đi.
********
Sau khi lái xe đưa Tạ Thanh về lại Lỗ Viện, Lục Thành liền trở về nhà.
Tới lúc trời gần tối, Ngô Mẫn gọi điện tới: “Lục tổng, tôi tra được người người kia là ai rồi.”
Lục Thành còn chưa kịp hỏi, cô ấy tự nhiên nở nụ cười, còn nói: “Ngài đoán xem làm sao tôi tra ra được? Đi hỏi một vòng thật lớn, cuối cùng là Ngụy tổng nói cho tôi.”
Lục Thành nhíu mày: “Ngụy Bình? Chuyện gì xảy ra?”
“Không phải trước kia Ngụy tổng làm việc ở Đài Truyền hình sao, lúc đó đã từng tiếp xúc với Liên Tiểu Tiên này.” Ngô Mẫn dừng một chút, “Liên Tiểu Tiên này lúc đó làm quản lý bản quyền văn học mạng, mượn chức vụ đã lấy được không ít mối quan hệ và tin tức, sau đó bị đuổi việc bởi vì trong khi tại chức cô ta dùng tin tức trong đài làm việc riêng tư.”
Lục Thành hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ngụy tổng tiếp xúc với cô ta bởi vì lúc đó đài của cô ấy muốn mua bản quyền tiểu thuyết, giá cả vẫn chưa thảo luận ổn thỏa. Người này không biết nghe ngóng được tin tức từ đâu, chủ động liên lạc với bọn họ, nói có thể giúp đỡ ép giá.”
Lục Thành: “Ép giá?”
“Đúng vậy, sau đó trích cho cô ta theo tỉ lệ phần trăm, ví dụ như ép xuống được 10 vạn thì cho cô ta 1 vạn. Như vậy người mua có thể tiết kiệm không ít tiền, cô ta cũng kiếm được không ít, cả hai bên cùng có lợi.”
Chỉ có tác giả không có lợi.
Nhưng tác giả không biết chuyện này.
Lục Thành nặng nề cảm thán: “Lái buôn sao?”
“Đúng vậy, chính là lái buôn.” Ngô Mẫn chép miệng, “Chẳng qua người này rất có bản lĩnh, có thể dùng chiêu thấy người sang bắt quàng làm họ với tác giả và làm họ hài lòng. Ngụy tổng còn nói, Liên Tiểu Tiên nhỏ hơn cô ấy, khi nói chuyện phiếm cô ấy còn sững sờ khi có cảm giác cô ta là chị gái tri kỷ, may mắn lúc đó cô ấy là bên A, nếu như cô ấy là tác giả, tám chín phần không hay không biết sẽ nghe theo lời cô ta.”
Lúc này Lục Thành mới cảm nhận được. Trong lịch sử ghi chép cuộc trò chuyện của Tạ Thanh, Liên Tiểu Tiên này nghiễm nhiên giống như là một độc giả vô tư, đơn thuần, trong sáng.
Ngô Mẫn hỏi tiếp: “Sao anh lại muốn tôi hỏi thăm cô ta? Có chuyện gì sao?”
Lục Thành nói ngắn gọn: “Cô ta tiếp cận Tạ Thanh rồi.”
“Hả?!” Ngô Mẫn kêu lên, “Ly Đại…” Tiếng cô ấy hơi đứt quãng, ngữ khí trở nên lo lắng, “Ngụy tổng nói người này đặc biệt có thể gây xích mích giữa bên đại diện và tác giả. Cô ta nói hạng mục của đài cô ấy có thể ép giá, thì ra bởi vì cô ta làm cho tác giả không tin bên đại diện nữa, một hơi ép giá xuống hơn 200 vạn đó.”
Đó là các tố chất cơ bản của lái buôn, Lục Thành cũng không bất ngờ, cười cười: “Ly Đại vẫn còn tin tưởng chúng ta.”
Ngô Mẫn thở phào nhẹ nhõm.
“Chẳng qua tôi cảm thấy kỳ quái.” Hắn dừng một chút, “Nếu như Goose tìm cô ta, cô ta biết Goose đang nói hạng mục này cũng rất bình thường nhưng chuyện bên Dương Quang là chuyện như thế nào?”
Dám chỉ mặt gọi tên công ty nào đang chuẩn bị hạng mục tương tự, vậy thì không hoàn toàn là giả rồi.
“Hơn nữa sao mấy nhà khác không xuất hiện nữa?” Hắn còn nói.
Không thể nào là Goose yêu cầu mọi người tránh Văn hóa Thành Thư ra thì mọi người sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Bọn họ là đối thủ cạnh tranh, Goose án binh bất động, hẳn là cơ hội những nhà khác tới giành.
“Có lý…” Ngô Mẫn hơi trầm ngâm một chút, “Tôi sẽ đi hỏi thăm chuyện này một chút.”
“Được, cảm ơn.” Lục Thành gật đầu, còn nói, “Nếu như chuyện bên Dương Quang là sự thật, thì đồng ý với cái giá tám triệu bên Goose đi.”
“Được…” Ngô Mẫn không cam tâm lắm nhưng cũng đành phải đồng ý.
*******
Học viện Văn học Lỗ Tấn, những ngày này Tạ Thanh trải qua vô cùng vui vẻ..
Không thể không nói, Lỗ Viện thật sự có không khí của trường học, phương tiện ăn ở lại tốt hơn trường phổ thông, mỗi người một phòng, còn có điều hòa và phòng tắm riêng.
Diện tích phòng không lớn lắm, bên trong là một chiếc giường đơn, một chiếc bàn gỗ và một cái tủ treo quần áo. Mỗi khi Tạ Thanh rảnh rỗi thích nằm ngửa mặt trên giường nghĩ về tình tiết, lúc chạng vạng những cơn gió mùa hạ như tinh linh nhỏ mở cửa sổ nhảy vào, khiến rèm cửa sổ tung bay một hồi, sau đó không biết nó chạy đi nơi nào.
Cô cũng tình cờ suy nghĩ, cũng hiếu kỳ trên chiếc giường này còn có vị tác giả nổi tiếng nào nằm qua. Bởi vì đây là trường học của Lỗ Viện, rất nhiều tác giả nổi tiếng cũng ở nơi này, nếu như dò tìm danh sách học viên trước kia, sẽ thấy rất nhiều tác giả vô cùng nổi tiếng cũng ở trong hàng ngũ.
Không biết có phải trong phòng tụ hội quá nhiều linh khí của những tác giả nổi tiếng, mấy ngày nay ở Lỗ Viện, Tạ Thanh viết bản thảo vô cùng như ý.
Huấn luyện sắp kết thúc, bản thảo thứ hai của đã sớm xong, biên tập của Văn hóa Thành Thư và Khởi Văn đều mừng rỡ.
Chuyện duy nhất làm tâm tình cô phức tạp đó là, hơn nửa tháng nay, chuyện bản quyền truyền hình vẫn còn chưa có kết quả.
… Ngoài Liên Tiểu Tiên quan tâm tới chuyện này thì chưa từng có tiến triển khác.
Có vài lần cô muốn hỏi Lục Thành nhưng sau khi cân nhắc cũng coi như thôi.
Cô lựa chọn tin tưởng hắn, nên tin tưởng hiện tại hắn đang nỗ lực, nên tưởng tượng nếu có phản hồi, hắn sẽ nói cho cô biết đúng lúc.
Đây là những gì cô nên chịu đựng sau khi cô lựa chọn tin tưởng, ít nhất là trong thời điểm hiện tại. Nếu có những vấn đề khác, cô sẽ thu lại tin tưởng này, sau đó nói chuyện khác.
Đầu tháng chín, lá ngả vàng, kỳ huấn luyện kết thúc. Đêm trước tốt nghiệp mọi người cùng nhau ra ngoài liên hoan, rất kinh ngạc khi phát hiện có nam tác giả phát sinh cảm tình với nữ tác giả trong thời gian huấn luận, người đó uống rượu ôm đầu khóc rống lên.
Sau khi sinh hoạt trường học kết thúc, dường như có thứ gì đó kỳ lạ làm cho lòng người mềm mại hơn.
Sáng ngày hôm sau có một nghi thức tốt nghiệp đơn giản, phát giấy chứng nhận tốt nghiệp, sau nghi thức mọi người lại đi ra ngoài dùng bữa sau đó có thể về nhà.
Lục Thành lái xe tới đón Tạ Thanh, Tạ Thanh và mấy nữ tác giả khác ra cửa, có người thuận miệng đùa giỡn: “Ồ, bạn trai sao?””
“Không phải.” Tạ Thanh cười, “Boss của Văn hóa Thành Thư đó.”
Nếu thật sự là bạn trai, mọi người cũng không coi là việc to tát nhưng cô nói vậy, các tác giả đều liếc mắt sang một cái. Lục Thành vừa vặn xuống xe giúp cô bỏ vali vào cốp xe, Tạ Thanh vừa đi về phía liền nghe thấy phía sau có một tiếng kinh ngạc bật thốt lên: “Ai nha… Boss của Văn hóa Thành Thư đẹp trai như vậy sao!”
Lưu Cẩm lúc trước từng hợp tác với Lục Thành tới chào hỏi hắn, Lục Thành khách khí nói: “Lưu Cẩm đại đại, cùng đi ăn một bữa cơm nhé?”
“Chúng tôi vừa mới ăn cơm rồi.” Lưu Cẩm cười nói, “Tôi đi trước đây, ha ha, Tạ Thanh bye bye.”
“Hẹn gặp lại.” Tạ Thanh cũng vẫy tay với cô ấy, Lưu Cẩm đi tới chỗ không xa chờ xe. Lục Thành giúp cô cất vali xong, đóng cốp lại, bỗng dưng nhìn thấy cô cúi đầu cười trừ.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.
Tạ Thanh lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
“Tôi nhìn thấy rồi.” Hắn bất mãn nhíu mày, “Đừng có đánh trống lảng.”
Tạ Thanh quay đầu mở cửa xe, chui vào trong, hắn nhíu mày, ngồi vào chỗ ngồi lái xe, nhìn chằm chằm kính chiếu hậu tiếp tục truy hỏi: “Nói mau.”
Cô hạ thấp mắt cười: “Cô có cảm thấy vừa nãy Lưu Cẩm qua đây chào anh có cảm giác gì không?”
“?” Lục Thành không biết, “Cảm giác gì?”
Cô cười nhìn vào kính chiếu hậu: “Cảm giác giống như ở cửa trường tiểu học, phụ huynh đón con gặp bạn học của con.”
“…” Lục Thành nghiêm mặt, “Cô đi ra ngoài.”
Cô nằm ghế sau cười rộ lên, ở góc độ này, Lục Thành không thể thấy cô từ trong gương.
Nhưng hắn có thể cảm giác được cái ghế đang rung, kèm theo tiếng cười đùa của cô gái, hắn cảm thấy trong lòng xúc động.
Hôm nay là thứ sáu, hắn đưa cô đến Văn hóa Thành Thư làm việc.
Mấy ngày gần đây, hắn đều bận rộn chuyện bản quyền truyền hình của <tố phong=”” nguyệt=””>, thời gian càng trôi qua hắn càng cảm thấy cách làm của bên Goose kỳ lạ.
Hắn muốn nâng giá, Goose không hé miệng, hơn nữa thái độ không chút hoang mang. Nhưng nếu như hắn không nói gì, Goose lại bày tỏ nhiệt tình, chân thành bày tỏ bọn họ thật sự muốn tiếp tục hạng mục này, hy vọng có thể tiếp tục nói chuyện.
Sau mấy hồi, Lục Thành có loại cảm giác như bị Goose dắt mũi dẫn đi.
Loại cảm giác này xuất hiện trong quá trình đàm phán, khiến cho người ta cực kỳ buồn bực.
******
Ngày hôm sau là thứ bảy, Tạ Thanh ngủ lấy lại sức, sau khi rời giường thì gọi sandwich ăn, viết bản thảo một buổi trưa, chạng vạng cô định ra ngoài dạo phố.
Ăn mặc theo mùa nên cô cần mua quần áo mới rồi. Cô còn tính toán mua chút mỹ phẩm, sau khi tham dự cuộc họp thường niên, cô phát hiện mình trang điểm lên có thể xinh đẹp thêm không ít, nhưng cô luôn không trang điểm. Ở Lỗ Viện, Lưu Cẩm dạy cô mấy bước trang điểm đơn giản, hiện tại cô cũng biết sơ sơ.
Lúc đang đổi giày, chuông cửa bị nhấn.
“Chờ một chút…” Tạ Thanh cao giọng, mang giày chạy ra mở cửa.
Cô vốn cho rằng là chuyển phát nhanh, nhưng nhìn qua lỗ mèo lại thấy một nam sinh cao lớn, thân hình gầy gò, đeo túi trên lưng, có loại khí chất chỉ có ở học sinh.
Tạ Thanh hỏi hắn qua cánh cửa: “Có chuyện gì không?”
Giọng nói của đối phương có chút mất tự nhiên: “Xin hỏi chị là bạn của Lục Thành sao?”
Tạ Thanh ngẩn người, gật đầu: “Tôi biết Lục Thành, làm sao vậy?”
Bên ngoài nói: “Tôi tên Sở Tụng, là em trai anh ấy.” Sau đó liền hỏi, “Tôi có thể vào trong ngồi một chút được không?”
Tạ Thanh nhất thời chần chờ, bên ngoài lại nói: “Tôi không phải người xấu, tôi có thể lấy giấy tờ chứng minh cho chị xem, thẻ căn cước, thẻ học sinh… Nha, còn có ảnh chụp chung với Lục Thành.”
Suy nghĩ một chút, cô mở cửa: “Mời vào.”
Sở Tụng thở phào, cười nói tiếng cảm ơn, sau đó sải bước vào nhà. Tạ Thanh mang lòng cảnh giác, tạm thời không đóng cửa, đứng ở cạnh cửa nhìn cậu.
Cậu ngồi trên ghế sô pha, lấy ví từ trong cặp ra: “Thẻ căn cước, thẻ học sinh, bức ảnh thì chị đợi tôi tìm một chút.” Sau đó cậu bắt đầu mở điện thoại.
Tạ Thanh quan sát hắn, hỏi: “Cậu có chuyện gì không?”
“Tôi bị người ta bám đuôi.” Cậu giật khóe miệng, “Tôi vốn là muốn đi tìm anh trai, nhưng gọi không ai nghe máy. Nếu anh ấy ở nhà nghỉ ngơi nghe thì có thể nghe điện thoại rồi, điều này nói rõ trong nhà không ai. Còn công ty, anh ấy không vui nếu tôi tới.”
Cậu tìm bức ảnh, đi tới trước mặt Tạ Thanh cho cô nhìn điện thoại.
Bức ảnh tự chụp, thiếu niên trước mặt nở nụ cười, còn mặt Lục Thành không hề có cảm xúc.
Tạ Thanh nở nụ cười, đóng cửa lại, mở tủ lạnh ra lấy hộp dừa nước cho hắn uống.
“Cảm ơn.” Sở Tụng vì cắt đuôi với người bám đuôi, một đường chạy như điên, giờ vô cùng khát, cầm lấy dừa nước uống ngay.
Tạ Thanh hỏi hắn: “Ai bám đuôi cậu vậy? Cậu báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi.” Sở Tụng buông ống hút ra, “Ngày hôm qua tôi báo rồi, nhưng tôi không biết người kia là ai, cảnh sát cũng đã làm hồ sơ ghi chép rồi. Ngày hôm nay tôi ra cổng trường lại phát hiện lại có người bám theo, ta suy nghĩ một chút, sau đó chạy đi.”
“…” Tạ Thanh không khỏi nghĩ tới một số vụ án xấu.
Ví dụ như bắt cóc, lại ví dụ như một… ờ… Vụ án biến thái chẳng hạn.
Không phải cô thích nghĩ lung tung, là bởi vì Sở Tụng và Lục Thành giống nhau, đều rất ưa nhìn, còn là học sinh trẻ tuổi.
Tạ Thanh cầm điện thoại lên: “Để tôi gọi điện thoại cho anh cậu.”
Sở Tụng: “Anh ấy không nghe máy, tôi gọi nhiều lần lắm rồi.”
Cô vẫn gọi đi, chuông vang lên hai tiếng, bên kia đã nhận: “Tạ Thanh?”
Tạ Thanh: “Lục tổng.”
Sở Tụng trừng lớn mắt: “… Chị.”
Cô hỏi hắn: “Anh đang tăng ca sao?”
Lục Thành: “Đúng, tôi có cuộc họp, có chuyện gì?”
“Có phải anh có em trai tên là…” Cô quét mắt nhìn thẻ học sinh trên bàn, “Sở Tụng?”
“Ừ.” Tiếng nói của hắn chậm lại một chút, “Làm sao vậy?”
“Hắn đang ở chỗ tôi, nói là bị bám đuôi.” Cô lời ít mà ý nhiều nói rõ ràng, còn nói cho hắn, “Anh bận thì cứ làm việc đi, tôi dẫn hắn ra ngoài, một chút nữa gặp ở SKP nhé?”
Lục Thành dường như muốn hỏi rõ chuyện gì xảy ra nhưng bởi vì đang họp mà ngừng lại, chỉ nói: “Được, một lúc nữa gặp.”
Tạ Thanh cúp điện thoại, Sở Tụng nhỏ giọng lầm bầm: “Thật đúng là anh ruột tôi…” Nói xong hỏi cô, “Ra ngoài để làm gì? Tôi ở chỗ này đợi anh ấy không được sao?”
Tạ Thanh nói ý vị sâu xa: “Ai biết theo người bám đuôi cậu có bao nhiêu biến thái? Ngộ nhỡ tìm tới đến đây thì làm sao bây giờ? Chỉ có một mình tôi ở đây thôi.”
Ra ngoài vẫn an tâm hơn, SKP lại là nơi mua sắm tương đối đông người và cũng có bảo vệ ở đó.
*****
Văn hóa Thành Thư, Lục Thành cúp điện thoại, ngẩng đầu hỏi Ngô Mẫn: “Nói cách khác, chuyện này cơ bản đã xác định?”
“Khoảng bảy tám phần rồi.” Ngô Mẫn nói, “Tôi tìm hỏi mấy bạn bè có hợp tác với Goose, kết quả không khác lắm, hẳn là vấn đề không lớn.
Lục Thành cười lạnh.
Lái buôn rất có bản lĩnh.
Dương Quang muốn làm đề tài tương tự, cô ta không ngừng nói với Tạ Thanh như vậy, cũng tìm mọi cách tiết lộ cho mấy công ty truyền hình khác. Suy xét tới sức ảnh hưởng của Dương Quang và đầu tư kếch xù vào đề tài huyền huyễn, mọi người dừng lại quan sát một cách tự nhiên, cho nên đột nhiên, mấy bên hợp tác nhiệt tình biến mất.