Chuyến công tác hơn một tuần của anh kết thúc một cách tốt đẹp. Rạng sáng cả hai đã lên máy bay cho kịp chuyến để bay về nước, lo lắng cậu sẽ trễ buổi học nên anh đã dời chuyến bay lên sớm nhất có thể, bởi vì cậu sang tuần thi cuối kì.
Học hành rất quan trọng nên ngay khi về tới chưa để cậu kịp nghỉ ngơi một giây phút nào thì anh úp ngay cho cậu sấp bài tập tiếng anh cùng toán..., ngay pha đó cậu chỉ muốn chạy thật nhanh để trốn đi nhưng nào có ngờ anh khoá sạch cửa lại rồi ôn cho cậu từng bài một.
Nguyên một ngày cậu bị anh ép lao đầu vào học, khuôn mặt cậu phờ phạc trông rất rõ ràng, cứ như bị ép đi lao động tù ngục không thôi. Cậu ngồi xin xỏ rồi nịnh nhưng anh không bị lay động nổi, càng nịnh càng cho nhiều bài khiến cậu bỏ cuộc ngay lập tức.
Sáng sớm hôm sau.
Cậu thức dậy với khuôn mặt thiếu sức sống cùng đôi mắt thâm cuồng như gấu trúc mà bước xuống nhà, giọng nặng nề chào hỏi mọi người. Bữa sáng diễn ra một cách trầm lặng cùng âm u.
- ''Nhớ tất cả những gì đã ôn rồi chứ?'' Anh ngồi nhâm nhi li cà phê mà hỏi cậu.
- ''Đừng hỏi gì cả, làm ơn đi! Em mà nổ não chết là ám anh đầu tiên!!'' Cậu la hét om sòm lên, tay thì vò đầu liên tục như bị trúng tà rồi không thèm chào hỏi phóng đi học luôn khiến anh ngơ ngác không thôi.
- ''Chiều quá nó sinh hư?'' Chưa nhận thấy độ nghiêm trọng anh còn đang nghĩ rằng mình vẫn còn quá nhẹ tay khiến cậu sinh ra hư hỏng. Lâm quản gia đứng một bên dọn bát đũa lắc đầu mà thở dài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!