Mẹ con mụ Thạch bị kết án là vậy, nhưng sự thật cũng không thể cản được việc Cố Thành âm thầm ra tay ở trong tù. Cũng không biết thế nào nhưng chỉ mới có hai tháng vào tù mà mụ Thạch đã chịu đủ loại cực hình của bạn tù dành cho mụ ta. Đến quản ngục cũng không kiểm soát được, vậy nên mụ ta chỉ có thể chịu đựng và chịu đựng. Ngạn Vũ đã nói mà, cô chính là quả báo mà mụ ta phải gánh chịu, đợi khi nào cô không còn, vậy thì quả báo của mụ ta lúc đó mới có thể hết...
Nhà họ Thi vừa tuyên bố phá sản, phía Từ gia ép Thi gia đến mức cạn kiệt tài nguyên. Nếu không phải ông nội Quách lên tiếng xin giúp thì chắc chắn là Thi gia đã không còn đến nhà mà ở. Lại nghe nói Thi Mỹ My vừa lĩnh án treo vừa phải đi tiếp rượu cho đám công tử nhà giàu... thật sự là đủ xuống cấp. Mới vừa rồi còn là đại tiểu thư người người thèm khát, bây giờ đã phải chịu cảnh gia đình sa sút đến kiệt quệ, xem như cô ta cũng lãnh đủ quả báo của mình.
Lão Bá ấy vậy mà lại là người khỏe nhất nhà, lão ta còn khỏe hơn con trai mình là tên Cường. Hàng ngày vẫn có thể giận dỗi mắng chửi mẹ con Ngạn Vũ được hơn mười phút, đúng là sống dai thật. Nếu không phải Thu Ngọc bức xúc thay cho Ngạn Vũ rồi chỉnh lão ta một phen, vậy thì chắc chắn là lão ta vẫn sẽ chửi mỗi ngày. Lại nói Thu Ngọc hiện giờ rất có uy ở Thi gia, bởi vì tài chính hiện tại là do cô ấy nắm giữ và chống đỡ, vậy nên người nhà họ Thi đã không còn xem thường và dè bỉu cô ấy. Thôi... xem ra như thế cũng tốt cho Thu Ngọc, hy vọng cô ấy có thể có được cuộc đời mà mình mong muốn!
.................................…...........
Thấm thoát thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, mới đây mà đã hơn nửa năm kể từ ngày Ngạn Vũ rời khỏi tỉnh B, rời khỏi nhà họ Thi.
Nhớ năm đó trước khi rời đi, cô có đến gặp dì Liễu và Sơn để xin lỗi, bọn họ cũng không trách cô, còn vui vẻ chúc phúc cho cô có được cuộc sống thật tốt.
Mọi thứ đang dần đi theo quỹ đạo của mình, cô cũng vậy, mà tất cả đều như vậy...
Quách gia không có gì là không chấp nhận Ngạn Vũ, nhưng bên phía Từ gia thì lại có chút không vui lắm khi dì Hai của cô là Từ Thu Nga cứ luôn muốn chống đối lại với cô. Nhưng cũng tùy bà ta vậy, Ngạn Vũ cô chỉ nhận ông ngoại và cậu, vậy nên việc bà Nga có thích hay không thích cô gì thì cũng là việc riêng của bà ấy. Cô sau này sẽ không ở Từ gia, mà cũng không ở lại Quách gia... chỉ là lâu lâu gặp mặt một chút, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
......................................
Sáng hôm nay, Ngạn Vũ có hẹn với Cố Thành sẽ đến thăm ông nội Quách và ăn cơm với mẹ Trang. Nhưng vì Cố Thành có việc quan trọng nên Ngạn Vũ sẽ đến thăm ông nội Quách trước một mình.
Sau khi thăm hỏi ông nội Quách xong, trong lúc Ngạn Vũ đến thăm mẹ Trang thì cô vô tình đụng mặt bác Quách ở trước cửa nhà. Nhìn thấy cô đến, bác Quách cũng không còn thái độ xem nhẹ cô như trước kia nữa. Ông bước đến trước mặt cô, ông khẽ hỏi:
- Đi đâu đây? Đến thăm bác gái?
Ngạn Vũ khẽ gật đầu, cô có chút căng thẳng, nhưng vẫn rất nhanh chóng đáp lại lời của bác Quách.
- Dạ phải ạ. Con có hẹn ăn cơm với mẹ... à có hẹn ăn cơm với bác gái.
Bác Quách nhìn cô, chân mày ông khẽ nhíu, ông nói nghiêm túc:
- Gọi mẹ thì cứ gọi, trước sau gì không gọi là mẹ... tùy ý đi.
Ngạn Vũ chớp chớp mắt nhìn ông, trong lúc cô đang còn hoang mang ngơ ngác thì lại nghe bác Quách tiếp tục lên tiếng. Chỉ là lần này thái độ của ông ấy có hơi kỳ lạ một chút, giống như là có chút gì đó hối lỗi vậy...
- Chuyện trước đây của con và ta... hy vọng con hãy quên đi... cũng đừng tiết lộ cho Cố Thành biết. Sau này ta cũng không ngăn cản hai đứa nữa, muốn sống thế nào là tùy hai đứa, miễn thấy vui là được...
Ngạn Vũ cảm thấy có quá nhiều sự kinh ngạc, cô biết là bác Quách đã chấp nhận chuyện của cô và Cố Thành. Nhưng cô thật sự không nghĩ đến được, sẽ có một ngày bác Quách nói với cô những lời xuống nước như thế này.
Dừng một chút, bác Quách lại nói, ý tứ nhận lỗi thấy rõ, cũng tiết lộ cho cô biết một thông tin vô cùng chấn động.
- Năm đó... việc bức ảnh chụp Cố Thành và Thanh Vũ ở trước cửa khách sạn là ta cố ý tung ra. Ta nghĩ cũng nên giải thích với con, để con không hiểu lầm con trai của ta. Tất cả đều là do ta sắp xếp... con nghe rồi thì chóng quên... cũng đừng để ở trong bụng. Được rồi, những gì cần nói, những gì cần giải thích thì ta cũng đã làm xong... con có hiểu được tâm ý của ta không thì tùy... Con vào trong đi, ta đi đây, nói với mẹ con là ta không về ăn cơm. Thế nhé!
Mãi đến khi bác Quách đi rồi mà Ngạn Vũ vẫn còn đực mặt ra, cô thật sự cảm thấy quá mức hoang mang, mãi đến hơn chục phút sau, cô mới hoàn hồn hồi tỉnh trở lại được. Nói như vậy, hết thảy mọi chuyện hiểu lầm năm đó đều là do bác Quách đứng ở sau thao túng. Ôi chết mất! Cố Thành đúng thật là không có tội, anh và Thanh Vũ là hoàn toàn trong sạch, vậy mà cô cứ tưởng...
Kinh thật! Chuyện như thế mà bác Quách cũng có thể nghĩ ra, ông ấy quả thật đáng sợ hơn cô nghĩ rất nhiều...
Nhưng cũng may là bây giờ mọi thứ đã thay đổi, chứ nếu không với loại thủ đoạn này của bác ấy, cô không biết cô có sống thọ được hay không nữa... Thật là may quá! May cho cô quá!
__________________________
Trước ngày giỗ của mẹ cô một ngày, ông ngoại và cậu cô đưa cô đến thắp hương cho mẹ. Đứng trước ngôi mộ khang trang của mẹ mình, nghe tiếng khóc nức nở của ông ngoại, Ngạn Vũ thật lòng không kìm nén nổi được cảm xúc. Nước mắt khẽ rơi, cô phải lau đi lau lại mấy lần thì nước mắt mới thôi không rơi nữa...
Ông ngoại cô đã lớn tuổi rồi, ông không được khỏe mạnh như ông nội Quách, lúc đi đều phải có người dìu mới có thể đi được. Nghe thấy ông khóc quá xúc động, Ngạn Vũ với Từ tổng phải ra sức an ủi và khuyên nhủ ông ngoại Từ. Mà trong suốt từ nãy đến giờ, ông ngoại Từ vẫn luôn nắm chặt lấy tay của Ngạn Vũ, ông nghẹn ngào, nói với cháu gái:
- Vũ... sau này có chuyện gì cũng đừng bỏ đi... con đừng giống như mẹ con... nghen con?
Ngạn Vũ sụt sịt nước mắt, cô gật gật đầu, đáp khẽ:
- Dạ, con sẽ không đi, sẽ không bao giờ bỏ ngoại đi đâu...
Ông ngoại Từ ôm lấy cháu gái, ông vừa nghẹn ngào vừa chỉ vào mộ của con gái, ông mắng yêu:
- Đó, con thấy chưa Loan? Con bé Vũ nó còn có lương tâm hơn con, con vậy mà lại bỏ ba mà đi... đồ bất hiếu này... kiếp sau mày làm con ba thì ba đánh cho... đánh cho chừa cái tội bất hiếu!
Ông ngoại một bên mắng, cậu Út một bên lén lau nước mắt. Còn Ngạn Vũ thì vừa cảm thấy hạnh phúc cũng vừa cảm thấy xót xa thổn thức ở trong lòng...
Cô khẽ ngước nhìn lên mộ của mẹ mình, đáy lòng dâng trào cảm xúc, nước mắt lại rơi, cô nói thầm trước mộ mẹ của cô...
- Mẹ ơi! Con về rồi, không bỏ mẹ, không bỏ ngoại đi nữa. Mẹ chờ con lâu lắm rồi đúng không... bây giờ đừng chờ nữa... đi thanh thản mẹ nha. Nếu như có kiếp sau, con xin mẹ hãy làm mẹ của con một lần nữa... để con được báo đáp công ơn sinh thành này. Có mẹ là điều tuyệt vời nhất của cuộc đời con, con gái thương mẹ rất nhiều... rất nhiều!
Cố Thành đứng ở phía sau Ngạn Vũ, lúc nhìn thấy bờ vai nhỏ nhắn của cô khẽ run lên, anh thật sự không nhịn được mà bước đến song song bên cạnh cô. Dang cánh tay vững chãi ôm cô vào lòng, anh vừa lau nước mắt cho cô, cũng vừa dùng thái độ chân thành nhất để hứa với mẹ vợ của mình:
- Mẹ... mẹ yên tâm mẹ nhé... con sẽ thay mẹ chăm sóc Ngạn Vũ thật tốt. Cuộc đời của con không dám hứa hẹn gì, nhưng con dám hứa sẽ không bao giờ để cho vợ con phải ăn cá mắc xương, ăn tôm phải lột vỏ... cũng không để cô ấy ngủ muộn, không để cô ấy lẻ loi một mình...
Cố Thành lúc này lại nhìn Ngạn Vũ, trước gương mặt đẫm lệ của cô, anh nghiêm túc và tràn đầy yêu thương, anh thề ước với cô:
- Tình cảm mà anh dành cho em là loại tình cảm vô điều kiện, là thứ tình cảm mà anh dùng cả đời để chứng minh. Chỉ hy vọng em nếu có giận dỗi cũng đừng nản lòng, có cãi vã cũng đừng từng bỏ... À mà không, chắc chắn là sẽ không có cãi vã đâu...
Ngạn Vũ lúc này đột nhiên bật cười, cô vừa mếu máo vừa cười khẽ, cô tò mò hỏi anh:
- Sao vậy anh? Sao lại không có cãi vã?
Cố Thành ở trước mộ mẹ của cô, anh hôn lên trán cô, thì thầm đường mật đáp lại câu hỏi của cô...
- Bởi vì đối với anh... cảm xúc vui vẻ của em quan trọng hơn việc đúng sai rất nhiều. Ngạn Vũ... chúng ta thương nhau đến già... được không em?
Ngạn Vũ bật khóc, cô cũng không biết chiếc nhẫn đã được đeo vào tay cô từ lúc nào nữa, chỉ là... cô thật sự rất hạnh phúc... hôm nay cô rất hạnh phúc...
Nếu ai hỏi cô có tin vào nhân duyên hay không, cô chắc chắn sẽ trả lời là có. Bởi vì sự xuất hiện của Cố Thành là nhân duyên, là nhân duyên mà cô đã phải dập đầu cầu xin đến vỡ trán mới có được.
Cảm ơn kiếp này đã gặp được anh, được yêu anh, được cùng anh nên vợ nên chồng, trở thành nhân duyên của nhau, được cùng nhau già nua trong hạnh phúc...
" Cố Thành, cảm ơn anh vì đã nuôi dưỡng em, cảm ơn anh vì là bầu trời của em, cảm ơn anh vì là nhân duyên của em, cũng thật lòng cảm ơn anh vì đã là tình yêu của cuộc đời em. Cảm ơn quãng thời gian tươi đẹp của chúng ta, cảm ơn kiếp này, cảm ơn anh, em yêu anh... Cố Thành!"