“Ai là Trần Lâm mau ra đây!” Một giọng nói đột ngột vang lên bên trên không trung Trần gia, đám người Nhất Vô Niệm cùng Trần gia bên trong đại sảnh cũng nghe thấy được âm thanh này.
Đặc biệt đám người Trần gia có chút bối rối, cũng chỉ có Trần Lâm là vẫn giữ được bình tĩnh, ngay cả Trần Khương đánh giá Nhất Vô Niệm cực cao cũng có chút không yên tâm.
“Đi, ta muốn xem đám người này có thể làm được gì chúng ta.” Dương Cơ Nguyệt đứng dậy bỏ lại một câu đi ra bên ngoài.
Tại lúc này, phía trên không trung thuộc phạm vi của Trần gia có một đoàn người đang ngự kiếm ở trên đó, đứng đầu là một vị lão giả mặc bộ trường bào màu trắng, hai tay của lão còn đang chắp ở phía sau lưng, ánh mắt của lão tràn ngập sự sắc bén.
Người vừa mở miệng là một nam tử trung niên khác, nam tử này tướng mạo cương nghị, bất quá hiện tại trên khuôn mặt y rất lạnh lẽo giống như ai vừa trộm mấy lương thực nhà y vậy.
“Người tới chẳng hay là ai?” Trần Lâm vội vàng đi ra ngoài đối với mấy người này hành lễ, chỉ cần cảm nhận một chút lão liền nhận ra khí tức này thuộc về Kim Đan Kỳ.
Những tu sĩ cấp cao như này cho lão người cái lá gan cũng không dám đắc tội, bởi vậy lão không dám chậm trễ.
Đối với hành động lễ nghĩa của Trần Lâm sắc mặt đám người của Nguyên gia hơi hơi có chút dịu xuống, nam tử vừa nãy lên tiếng trước hết đứng ra, y quét ánh mắt nhìn trực tiếp vào Trần Lâm lạnh giọng hỏi: “Chuyện của Nguyên Diệc các ngươi biết những gì, nếu thành khẩn khai báo chúng ta sẽ không làm khó dễ các ngươi.”
Trần Lâm vốn chẳng biết gì về Nguyên Diệc, lão đành gọi ra Trần Khương.
Trần Khương cũng không có giấu diếm gì cả nói ra những gì mà gã biết, bất quá thông tin của gã gần như không có gì mới mẻ, đúng như gã nói, gã cũng chỉ gặp Nguyên Diệc đúng một lần ở Lâm gia.
Về phần mọi chuyện sau đó, liền không có một chút liên quan nào nữa cả.
“Như vậy sao…” Nam tử nghe xong đưa ánh mắt nhìn về phía lão giả.
Lão giả trầm ngâm một chút, rồi mở miệng hỏi trực tiếp Trần Lâm, “Nghe nói ngươi vài ngày trước không có ở tại Huyền Bắc Thành?”
“Đúng là như vậy, vãn bối có đi qua nhà thông gia chúc mừng yến tiệc.
Không biết tiền bối có biết Tiêu gia ở Huyền Cửu Thành, lão tổ của Tiêu gia vừa mới đột phá Kim Đan Kỳ bởi vậy có mở yến tiệc chúc mừng.
Vãn bối hiện tại vốn nên ở bên đó, chẳng qua hầm mỏ linh thạch xảy ra chuyện cho nên chạy về gấp.”
Nói tới đây Trần Lâm hơi thở dài một chút, ánh mắt tiếc nuối, “Nghe nói Nguyên Diệc công tử thiên phú vô song, xảy ra chuyện này vãn bối cũng vô cùng tiếc nuối.
Đúng là trời đố kỵ anh tài…”
“Hừ! Trần Lâm, đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì, ngươi chắc chắn đang hả hê trong lòng.
Ngươi chắc chắn cảm thấy Nguyên Diệc hiền chất gần gũi với Lâm gia chúng ta cho nên trong lòng sinh ra đố kỵ, cái chết của Nguyên Diệc chắc chắn cùng ngươi có liên quan.” Đột nhiên đằng sau mấy người có một lão giả đi ra, lão vừa đứng ra đã chỉ tay vào Trần Lâm quát mắng.
Nghe được lời của lão già này sắc mặt của Trần Lâm hơi biến đổi, lão tức giận chất vấn, “Lâm Vô Hối, ngươi đừng có ngậm máu phun người.
Hừ, đừng tưởng ta không biết chuyện nhà Lâm gia các ngươi.”
Dường như lão quyết tâm định nói ra lời gì đó, ánh mắt nhìn sang vị lão giả trung tâm ở đây, Trần Lâm cắn răng khom lưng cúi người nói: “Bẩm vị tiền bối, vãn bối có biết một chút việc của Lâm gia không biết có nên nói hay không?”
“Hửm?” Lời này của Trần Lâm lập tức thu hút lão giả, lão mở đôi mắt ra nhìn thẳng vào người Trần Lâm dường như muốn xuyên thấu những điều trong lòng của gã.
Mất vài giây lão giả mới chậm rãi mở miệng, “Ngươi nói đi!”
“Đa tạ tiền bối.” Trần Lâm lập tức hành lễ đa tạ, sau đó cất tiếng nói: “Vãn bối có biết một chuyện về Lâm Tuyết Ngọc, cô nàng này chính là tôn nữ của Lâm Vô Hải.
Nghe nói Lâm Tuyết Ngọc sau khi trở thành đệ tử Thái Cực Tông, bởi vì thiên phú cao đã trở thành đệ tử của một vị trưởng lão, có thể nói tiền đồ vô lượng.
Một thiếu nữ như vậy rất được các đệ tử hoan nghênh, theo vãn bối biết thì Nguyên Diệc công tử cũng là một trong số những người theo đuổi của Lâm Tuyết Ngọc.”
Nói tới đây lão khẽ liếc qua đám người, mắt thấy mọi người không ai có ý kiến gì mới nói tiếp, về phần Lâm Vô Hải sắc mặt cực kém đã bị lão bỏ qua một bên không thèm quan tâm.
Trần Lâm tin rằng có đám người Nguyên gia ở đây Lâm Vô Hối không dám lên tiếng ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão nói tiếp:
“Trong số người theo đuổi Lâm Tuyết Ngọc có hai người mạnh nhất, một là Nguyên Diệc công tử, người còn lại chính là cháu trai của một vị trưởng lão khác của Thái Cực Tông.
Về phần tên người đó chắc hẳn tiền bối cũng đã rõ ràng là ai rồi.”
“Thế thì sao? Chuyện này có gì liên quan tới cái chết của Nguyên Diệc?” Vị nam tử trung niên ban đầu nói chuyện lại cất tiếng chất vấn Trần Lâm.
Trần Lâm đã nói tới đây đương nhiên không còn quá sợ hãi như ban đầu, lão đáp: “Theo vãn bối biết, lần này Nguyên Diệc công tử dừng chân tại Lâm gia chỉ sợ do Lâm Tuyết Ngọc nhờ cậy.
Nếu như vãn bối nhớ không lầm, ba ngày nữa sẽ tới ngày tranh tài đệ tử chân truyền của Thái Cực Tông, mà trùng hợp thay Nguyên Diệc công tử và vị kia cùng tranh đoạt danh ngạch đệ tử chân truyền của Thần Vô Cơ trưởng lão…”
Nói tới đây Trần Lâm liền dừng lại, lời ít nghĩa nhiều.
Bấy nhiêu lời như thế có lẽ đã truyền đạt hết ý tứ của lão rồi.
Về phần Nguyên gia liệu cho nghi ngờ Lâm gia, Lâm Tuyết Ngọc có liên quan tới cái chết của Nguyên Diệc hay không thì cũng đã không còn quan trọng nữa.
Lão đã đạt được mục đích rồi.
“Ngươi…” Sắc mặt Lâm Vô Hối cực kỳ khó coi, bất quá không dám lên tiếng.
Đám người Nguyên gia nghe được mấy lời của Trần Lâm nói hai mặt nhìn nhau, trong lòng ai cũng hiểu Trần Lâm nói mấy câu này chỉ sợ muốn chuyển hướng chú ý sang bên Lâm gia, nhưng mặc kệ thế nào nghe vẫn còn rất có lý.
Đúng như những lời của Trần Lâm nói, Nguyên Diệc cùng người kia đúng là còn có ân oán không nhẹ, cũng không phải lần đầu tiên xảy ra xô xát bất quá ai cũng không nghĩ tới người kia dám ra tay với Nguyên Diệc.
Mặc kệ thế nào việc này Lâm gia cũng phải chịu trách nhiệm.
Về phần hai gia tộc còn lại…
Lão giả híp híp mắt Trần Lâm đột nhiên hỏi: “Tại sao ngươi lại biết chuyện này?”
Nghe được lời lão giả nói, đám người lập tức đổ dồn ánh mắt nhìn qua Trần Lâm, đúng như vậy? Ngươi chỉ là một tên Trúc Cơ Kỳ, gia tộc cỏn con sao lại biết nhiều chuyện như vậy.
Nếu Trần Lâm không có bọn họ một câu trả lời hợp lý, vậy thì…
“Không dám giấu tiền bối, vãn bối cũng có một đứa tôn nữ bái nhập Thái Cực Tông.
Mặc dù thiên tư không cao nhưng may mắn đi theo hầu hạ một vị đệ tử chân truyền, bởi vậy biết một chút thông tin.” Vẻ mặt Trần Lâm không có gì bối rối nói ra.
Vừa nghe được lời này lão giả nhìn Trần Lâm càng thêm sắc bén, tiếp tục hỏi: “Không biết tôn nữ của ngươi danh tính là gì?”
“Bẩm tiền bối, tôn nữ của vãn bối là Trần Khổng Nhi, về phần hầu hạ đệ tử chân truyền nào vãn bối không rõ ràng lắm, chỉ biết người đó họ Khương.” Bị lão giả nhìn chằm chằm Trần Lâm có chút áp lực, bất quá lão rất nhanh đáp lại.
Lão giả nghe được đáp án mình cần, ánh mắt khẽ đảo qua hai người phía bên phải, chớp mắt một cái hai người này liền biến mất.
Đám người ở đây ai cũng hiểu hai người kia đi đâu, chẳng qua không ai dám lên tiếng.
Mãi sau đó, lão giả mới quay lưng rời đi…
Bất quá trước khi đi lão giả còn để lại một câu, “Nếu như lời ngươi nói có một chút giả dối nào, vậy thì… Trần gia các ngươi cũng chỉ có thể biến mất trên bản đồ của Huyền Bắc Thành.”.