Hoắc Vô Hạo núp ở trong đám người ánh mắt nhìn qua phương hướng Nhất Vô Niệm rời đi, sau đó thở dài quay ngước hướng rời đi.
Y một đường đi xuyên qua mấy ngõ nhỏ rồi mới dừng tại một nơi, tại nơi đó có mấy tu sĩ đang đứng chờ ai đó.
Hoắc Vô Hạo nhanh chóng đi qua, y vừa lộ mặt lập tức mấy người này tiến đến nói chuyện.
“Hạo đệ, mối vừa rồi ngươi câu thế nào rồi?” Một vị nam tử mặc bộ y phúc màu tím tiến đến hỏi y.
Nhìn người trước mắt chờ mong, Hoắc Vô Hạo lắc đầu một cái đi đến một chỗ phía trước ngồi xuống nói chi tiết.
“Cái gì tên tiểu tử đó là người của Huyền Đan Tông? Như vậy… chẳng phải chúng ta không thể động vào hắn sao.”
Nam tử áo tím nhíu mày không vui nói.
“Đường ca, chúng ta cứ thể bỏ qua con mồi như thế sao? Đệ cảm thấy…” Một tên trung niên nam tử đối với nam tử áo tím lên tiếng.
Lời của gã chưa nói xong liền bị nam tử áo tím giơ tay chặn lại.
Sau đó nam tử áo tím quay sang nhìn Hoắc Vô Hạo hỏi: “Hạo đệ, đệ chắc chắn chứ?”
Thở dài một tiếng, Hoắc Vô Hạo chán nản nói: “Ta cũng mong không phải như vậy.
Nhưng… người này từ ngữ khí đều tỏ ra vô cùng bình thản, ta duyệt qua vô số người cũng không thể khẳng định được.”
Dừng lại một chút y nói tiếp: “Hơn nữa ta thấy người này có chút gì đó rất lạ, riêng ta vẫn đề nghị mọi người nên bỏ qua người này.
Dù dạo này làm ăn có chút không được tốt nhưng dây dưa vào những tên ẩn số thế này, vẫn quá nguy hiểm.”
Đường Lục là một tên Luyện Khí tầng 7, cũng coi như có chút vốn liếng.
Hắn trải qua nhân sinh cũng không thuận lợi, cho nên biết nhiều thứ làm vẫn nên cẩn thận một điểm.
Nghĩ tới huynh đệ tín nhiệm nhất nói như vậy, cũng làm hắn hơi dao động.
Tranh đấu một hồi hắn cắn răng nói:
“Được tạm thời chúng ta không động tới người đó, nhưng cũng không thể cứ thế bỏ qua được.”
Nói tới đây, hắn nhìn qua đám tiểu đệ của mình một lượt trầm giọng nói nhỏ: “Dương Mộc, ngươi dẫn hai huynh đệ theo dõi nhất cử nhất động của người mà Hạo đệ nói.
Nhớ không được xảy ra xung đột với đối phương, nhiệm vụ của các ngươi chỉ là nắm giữ hoạt động của y mà thôi.”.
ngôn tình hoàn
Dương Mộc là một tên Luyện Khí tầng 5, cũng coi như là tâm phúc của hắn, giao việc cho gã cũng có chút an tâm.
Nghe được Đường Lục nhắc tới mình, Dương Mộc thân hình cường tráng tay vỗ ngực mấy phát rồi nói: “Đại ca, ngươi yên tâm đi.
Ta nhất định sẽ không để đối phương phát hiện ra.”
“Được rồi, mau đi đi!” Đường Lục vẫy tay ý bảo bọn họ rời đi.
Sau khi đợi đám Dương Mộc rời đi, hắn mới nhìn qua Hoắc Vô Hạo nói tiếp: “Hạo đệ, vậy đệ đi xử lý người mà hôm qua xác định đi.”
“Được!”
Hoắc Vô Hạo gật đầu đáp.
Đợi khi mọi người đi hết thì Đường Lục mới đứng dậy, hắn khẽ híp mắt một cái, nhếch miệng cười âm lạnh: “Đệ tử của Huyền Đan Tông à.
Xem ra lần này có vụ làm ăn lớn rồi.”
Nói thì thầm mấy câu, Đường Lục cũng rời đi.
Thái độ vừa rồi khác hoàn toàn với lúc đám tiểu đệ còn ở đây.
…
Nhất Vô Niệm hiển nhiên không biết mình bị người khác chú ý tới.
Thực chất từ khi người kia rời đi, hắn không cảm nhận được ai theo dõi bản thân cả.
Mà lúc này, sự chú ý của hắn đang dồn hết vào điểm sáng trên tấm bản đồ.
“Là phía trước không sai được!”
Đóng lại bản đồ hệ thống, Nhất Vô Niệm tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu, hắn liền xuất hiện tại một nơi.
Nhìn phía trước không xa có một cái đài thi đấu, hiện tại xung quanh đã tràn ngập tu sĩ bên dưới.
Những tiếng hò hét cổ vũ truyền vào tai của hắn, nhướng mày một cái một lần nữa mở ra hệ thống.
Quan sát vị trí đánh dấu trên bản đồ rồi lại ngước nhìn lên phía trên đài thi đấu, sau một hồi tính toán cùng đo lường thì hắn khẳng định một việc.
Đó là địa điểm đánh dấu chính là bên trên võ đài kia.
Mà hiện tại, trên võ đài đang có hai người đang tỷ thí với nhau.
Nhất Vô Niệm tiện thể quan sát một lúc thì phát hiện một việc, hóa ra đây là một võ đài chuyên dành cho việc tỷ thí.
Hơn nữa hôm nay có một tên hô hào khiêu chiến toàn bộ tu sĩ bên trong Vô Quang Minh Thành, điều kiện chỉ cần dưới Trúc Cơ Kỳ.
Hơn nữa, điều để hắn đáng quan tâm hơn là…
“Hừ, chẳng lẽ các ngươi chỉcó như vậy thôi sao? Ta nói rồi, hôm nay võ đài này ai muốn sử dụng thì chỉ có thể đánh bại ta mà thôi.
Đúng là một đám phế vậy.”
Một tên thiếu niên mặc một bộ y phục màu đỏ, một chân đá mạnh vào đối thủ vừa thua trận xuống bên dưới sàn, mở miệng khinh thường đám người bên dưới.
“Kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ không ai quản hắn sao?” Lập tức có một tu sĩ đối với đồng bạn bên cạnh hỏi.
Đồng bạn của y lập tức kéo y sát lại rồi nói: “Nói nhỏ thôi, ngươi không biết hắn là ai ư?”
Bị hành động của đồng bạn gây tò mò, gã tu sĩ kia nhíu mày hỏi: “Hả? Người này rất nổi tiếng sao?”
“Đương nhiên rồi, hắn chính là Long Ngạo Thiên đệ tử của thế gia Long gia.
Ngươi bảo hắn có nổi tiếng hay không?” Gã đồng bạn của y cảm thán nói.
“Là hắn sao? Chuyện này…” Nam tử tu sĩ kia lập tức ngậm chặt miệng không nói nữa.
Ngay khi mọi người cho rằng không ai lên thì lập tức có vài vị thiếu niên đứng ra, một người trong đó kiêu ngạo nhìn Long Ngạo Thiên nói:
“Tiểu tử, ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi.
Để hôm nay, bản công tử dạy ngươi một bài học.”
Long Ngạo Thiên khinh miệt nhìn tên thiếu niên này, sau đó nhếch mép nói: “Thằng ngu nào vừa lên tiếng.”
“Hừ, chính là ta.” Tên thiếu niên nhảy lên trên võ đài đối với Long Ngạo thiên hừ lạnh một tiếng.
“Hoá ra ngươi là thằng ngu à, nói thế mà cũng đáp lời.” Cười nhẹ một tiếng, Long Ngạo Thiên một tay ngoắc ngoắc đối phương.
“Khốn khiếp!” Thiếu niên ai mà không nóng tính, mấy lượt bị Long Ngạo Thiên sỉ nhục lập tức nổi bão.
Y tế ra một thanh đao, sau đó đối với Long Ngạo Thiên nói:
“Người dạy cho ngươi một bài học chính là ta, Lộc Thượng Phong.”
Nói xong y liền xuất thủ.
Chỉ thấy tay y giơ thanh kiếm đỏ lên sau đó chém xuống một cái, lập tức một loạt kiếm khí phát ra tiếng xé gió lao tới chỗ Long Ngạo Thiên.
Đối với mặt với Lộc Thượng Phong xuất thủ, Long Ngạo Thiên cũng không bối rối thanh kiếm màu xanh trên tay y hời hợt chém ra một nhát.
Lập tức, một đoàn phong bạo hóa thành một cơn lốc cuốn hết kiếm khí của đối phương.
“Ngươi…” Lộc Thượng Phong giật mình.
Không đợi y nói gì đã nghe thấy âm thanh cười nhạo của Long Ngạo Thiên truyền đến.
“Thằng ngu, ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à.
Ta thấy ngươi tốt nhất lên đội quần lên mặt đi, mặt của ngươi bây giờ trông rất khó coi đấy.
Ha ha ha…”
Lộc Thượng Phong tung thanh phi kiếm lên trên không trung, hai tay bắt đầu bắt quyết, chỉ thấy thanh phi kiếm xoay chuyển một cái tỏa ra một màn hỏa diễm bao quanh.
Dưới sự khống chế của y phi kiếm màu đỏ được hỏa diểm bao trùm như cá bởi trong nước, liên tục uốn lượn công kích, muốn phá vỡ tầng hộ giáp của Long Ngạo Thiên.
“Hừ, trò trẻ con.” Cười lạnh một tiếng, Long Ngạo Thiên nâng thanh kiếm màu xanh của mình lên, dưới chân khí thôi động động thanh kiếm này của hắn tỏa ra ra một luồng sắc bén.
Một luồng quang mang linh khí màu xanh hội tụ tại thanh kiếm trong tay Long Ngạo Thiên, chớp mắt một cái hắn đã phán đoán ra được quỹ tích của đường phi kiếm hỏa diễm kia.
Keng!
Một âm thanh chói tai vang lên.
Chỉ thấy thanh kiếm được bao trùm hỏa diễm của Lộc Thượng Phong bị một kiếm của Long Ngạo Thiến chấn bay mất.
“Sao có thể, ngươi, làm sao có thể…”
Lộc Thượng Phong choáng váng, tên trước mắt này sao có thể một kiếm liền phá vỡ được Diễm Thuật Kiếm của y.
“Tiếp ta một quyền này!”
Long Ngạo Thiên không thèm đánh ra thuật pháp, chân khí nhanh chóng được hắn thôi động tụ lại ở nắm tay phải, sau đó một quyền đánh ra.
Không được, không thể bại, ta không thể bại ở đây được.
Nếu bại như thế này thì y sao có thể ngóc đầu lên ở trong tông môn được, không thể được.
Giờ phút này, trong đầu Lộc Thượng Phong không thể chấp nhận được sự thực này.
Y điên cuồng thúc dục chân khí trong đan điền đem phòng ngự đến cực hạn, nhưng… đáng tiếc.
“Oanh!”
Màn phòng ngự cực hạn mà Lộc Thượng Phong tạo ra nhanh chóng xuất hiện vết nứt, cuối cùng đổ nát ầm ầm.
Một quyền này của Long Ngạo Thiên trực tiếp đánh vào trên ngực của y.
“Phốc!”
Lập tức ăn trọn một quyền khiến cho Lộc Thượng Phong hộc máu, cả người trực tiếp bay xuống bên dưới võ đài..