Lưu Phong ngẩng đầu hô lớn:
“Tất cả dừng tay, nếu không, Hắc đại đương gia của các ngươi sẽ chết."
Mọi người liền dừng lại đứng yên bất động tại chỗ.
Mà bên kia, trong lúc cấp bách, Đoàn Phi một tay ôm người một tay bắt lấy dây leo níu lại, nhưng với sức nặng của hai người dây leo không tài nào giữ được, hắn rất nhanh rút ra chủy thủ bên hồng hướng về vách đá cắm mạnh vào khe đá, nghĩ muốn đâm trúng điểm nào đó để ổn định thân thể, lại nghe két... két... một tiếng thật dài, chủy thủ tựa hồ đụng phải tảng đá cực kỳ cứng rắn, kéo theo từng đốm lửa nhỏ liên tục lóe lên, không chút nào có thể dừng lại được. Một mảnh hắc ám dần dần bao phủ, chỉ còn thấy tia lửa từ chuỷ thuỷ bắn ra. Đoàn Phi vội vàng đem người ôm càng chặt vào lòng để tia lửa không rơi trúng Từ Liên, vết thương trên vai một mảnh dinh dính máu chảy loang ra càng nghiêm trọng, trong lúc kịch liệt đau nhức hắn vẫn không quên một cái xoay người, sống lưng hướng xuống dưới, cái này là muốn dùng thân thể mình làm đệm cho Từ Liên.
Nương tử của hắn, nếu như rơi xuống chắc chắn sẽ rất đau, nữ nhi yếu đuối rơi ở độ cao như vậy không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng, vậy thì để hắn làm đệm cho nàng. Có thể vì người mình yêu thương mà chết đi, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Nếu như có người hỏi hắn, đời này của hắn nghĩ muốn cái gì, câu trả lời đầu tiên hắn nghĩ đến chính là muốn có được toàn bộ tình yêu của Từ Liên. Hắn cái gì cũng không muốn, bởi vì hắn chỉ muốn một mình nàng.
Từ trên cao, hai người rơi mạnh xuống nền tuyết phủ để lại một cái hố tuyết lớn hình người, Đoàn Phi thân thể tiếp xúc với mặt tuyết lạnh lẽo lại bị đập mạnh, còn ôm thêm một người trong ngực, toàn thân xương cốt như gãy rời, trước mắt hắn nhất thời rơi vào vô hạn hắc ám, người nằm trên ngực hắn cũng vì chấn động mà ngất đi.
Khi Từ Liên mơ hồ tỉnh lại mở mắt nhìn xung quanh thì trời đã ngả về chiều, dưới động phủ vẫn còn lờ mờ, ánh mặt trời chiếu xuống cũng rất yếu ớt. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, mặc dù không thương tổn đến thân thể, nhưng lực rơi quá lớn làm trong đầu một trận ong ong nhất thời choáng váng nhìn không rõ.
Nửa canh giờ trôi qua, khí lạnh thấu xương bao quanh, Từ Liên cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh hẳn, một lần nữa chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh, là một mảnh trắng xóa tuyết động cùng cây cối um tùm bao quang, nơi họ rơi xuống là một động phủ hoang sơ, sâu ít nhất cũng sáu bảy trượng. Hiện tại khung cảnh bốn phía đã hiện ra rõ ràng, Từ Liên ngẩng mặt lên nhìn, sau đó nhìn xuống người dưới thân, Đoàn Phi hai mắt nhắm nghiền hơi thở có chút suy yếu. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Từ Liên sợ hãi đến run run, bàn tay đưa lên lay lay mặt hắn.
“Đoàn công tử, ngươi có sao không... Đoàn công tử, mau tỉnh lại đi..."