Hắn dơ cánh tay lên ra hiệu, một mũi tên mang theo mồi lửa được đốt cháy bắn vào đống củi khô dưới chân vọng gác, tức thì ngọn lửa bùng cháy. Lưu Phong lo lắng kéo dây cương giục ngựa chạy về phía trước lại bị Hắc Ưng vung đao nhảy lên chém vào chân ngựa, Lưu Phong tung người nhảy xuống đất cùng Hắc Ưng so chiêu. Phạm Tường ra hiệu cho các tử đệ tấn công vào cổng trại.
Lúc này những sơn phỉ trên đài cao cầm cung tên không biết vì sao lại ngã xuống chết sạch, như có người rất nhanh vừa mới ra tay với bọn họ.
Ngọn lửa cháy càng lúc càng lớn, dưới kia đánh nhau càng lúc càng loạn. Từ Liên mồ hôi chảy đầy đầu, trong lòng thật sự là tột cùng hoảng sợ, tuy rằng ngoài miệng cứng giọng nói không sợ, nhưng tưởng tượng tình cảnh da bông thịt cháy khét, không khỏi cảm thấy nổi hết da gà run lên bần bật, y nhắm lại hai mắt không dám nhìn nữa. Xem ra Lưu Phong vẫn còn chút tình huynh đệ mà đến ứng cứu, còn... Đoàn Phi, có lẽ... có lẽ hắn đã đi rồi, bất quá chỉ là khách qua đường có cũng được, không có cũng không sao... Cần gì phải hy vọng xa vời.
Nhưng không biết tại sao trong lúc thập tử nhất sinh này, người trong lòng muốn nhớ đến nhất lại là hẳn.
Khi vọng gác sắp đổ, lại có một giọng nói cực kỳ ôn nhu văng vẳng bên tai.
“A Từ, ta đến cứu ngươi."
Từ Liên bỗng dưng ngẩng đầu mở to mắt vạn phần kinh ngạc.
Thế gian này đã chẳng còn ai tin sẽ có ai đó chỉ vì một chữ "tình" đơn giản mà cam nguyện trả giá tất thảy, thậm chí ngay cả tính mạng của chính mình.
Nhưng thật sự là có, người đó là Đoàn Phi, người đứng trước mặt Từ Liên ngay lúc này, trong thời khắc nguy hiểm cận kề cái chết, biển lửa dưới chân lúc nào cũng có thể nuốt chửng người, nhưng hắn lại không sợ chết mà đến bên nàng, cho dù không biết nàng là Từ Liên thê tử của mình, hắn vẫn nguyện ý cứu người, vì người mà nhảy vào lửa đỏ, trái tim Từ Liên có một loại cảm xúc khó có thể nói thành lời, là cảm động, là ấm áp, là chân thành mà động tâm, ánh mắt nhìn Từ Liên có chút ươn ước, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh mềm mại ngọt ngào như bôi mật, không tự chủ lại hy vọng ngay lúc này có thể được ôm hắn một cái.
Đoàn Phi nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt không chớp động, này đúng là nửa ngày không gặp như cách ba thu. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Từ Liên cùng Đoàn Phi nhìn nhau, nàng thấy trong con ngươi đen huyền kia có hình bóng của mình, phảng phất trong mắt đều là hình bóng nàng, rồi lại luôn mang theo ý cười. Hắn cứ như vậy mà cười với nàng, đột nhiên Từ Liên cảm thấy tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bàn tay Đoàn Phi khẽ chuyển, một cây chủy thủ trong ống tay áo trượt xuống, thật nhanh cắt đứt dây thừng trên người Từ Liên, ôm lấy nàng, nâng thẳng thắt lưng, có chút đắc ý, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, bên môi chứa nụ cười làm người ta hoài nghi phải chăng là đang ở trong mộng.
Từ Liên nhìn nụ cười đắc ý trên môi hắn mà khổ sở, rồi lại nhìn xuống chân trụ cột gỗ đang cháy bắt đầu nghiêng, mà nói với Đoàn Phi đang ôm mình trong tay.
“Ngươi... Không biết nguy hiểm lắm sao?”
Đoàn Phi vẫn như cũ cười cười.
"Dù có nguy hiểm ta cũng phải cứu ngươi."
“Vì sao?" Từ Liên khó hiểu hỏi.
Đoàn Phi không thể nói vì nàng là thê tử của ta, nên chỉ biết nhìn Từ Liên ung dung tự biện.
*Vì ta là anh hùng diệt phi."
Dứt lời còn đắc ý cười tươi, đúng là, cái chết cận kề sát nách đến nơi còn ở đó anh hùng với không anh hùng. Vị anh hùng này, ngươi cũng quá liều lĩnh rồi a.
Đột nhiên, ván gỗ nơi họ đứng vô thanh vô thức chấn rung báo hiệu vọng gác sắp đổ. Đoàn Phi nhìn xuống, hai chân trụ gỗ bên phải vọng gác đã sắp cháy đứt, chắc chắn sẽ bị đổ về hướng vực thẳm bên này, phải nhảy đi trước khi nó đổ mới được, nếu không bị thiêu cháy thì ngã xuống vực cũng tan xương nát thịt.
Từ Liên bất chợt vỗ vào vai hắn một cái, sau đó chỉ tay về phía vực thẳm.
“Nhảy về bên này đi."
Đoàn Phi nhìn vách vực thẳm cao rồi vậy có chút không hiểu.
“Bên đó là vực thẳm!"
“Ngươi nhìn kỷ chút đi, sát vực thẳm có dây leo, nếu bám vào đó sẽ không bị rơi, còn có thể trèo lên."
Vách đá này không quá hiểm trở, lại mọc rất nhiều dây leo, xem ra có thể bám vào được. Đoàn Phi gật đầu nhưng lại nhíu mày nhìn Từ Liên, nàng không hiểu hắn đang nghĩ gì nên hỏi.
“Nhảy không được sao?”
"Được" Đoàn Phi trả lời.
“Vậy sao ngươi lại nhăn nhó?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!