Hắc Ưng tuy không hiểu y đang nói gì nhưng cũng gật đầu, lại hỏi:
“Ngươi có lời gì muốn nói nữa không?”
Từ Liên đứng giữa không khí lạnh bốn bề thổi tới, đầy trời tuyết rơi lại mỉm cười, nói với Hắc Ưng, "Nếu như ta nói muốn ngươi thả ta, ngươi đáp ứng sao? Vậy thì nói nhiều làm gì."
Hắc Ưng giật mình, lập tức vỗ tay cười lớn:
"Từ công tử, ta thật sự vừa phục ngươi lại vừa thích ngươi, nếu như ngươi không cùng Lưu Phong kết làm huynh đệ, ta nhất định giữ ngươi lại làm nhị đương gia của Phi Ưng trại."
"Đa tạ ngươi đã coi trọng, ta không muốn làm nhị đương gia của thổ phi." Oai phong gì chứ, nói trắng ra chỉ là dùng vũ lực cướp của người ta mà thôi, ta muốn làm đại hiệp hành tẩu giang hồ a.
Hắc Ưng cười có chút bất đắc dĩ rồi mang theo hai thuộc hạ đi xuống dưới vọng gác, đứng trước cổng trại đợi người đến.
Cờ hiệu tung bay phất phơ theo gió, cung tiễn căng dây nắm chặt trong tay, năm tên tử đệ đứng thành hàng mặt tràn ngập sát khí sẵn sàng ứng chiến. Từ Liên nhìn thấy chỉ lắc đầu, nếu như có khoảng hơn hai mươi người đánh vào còn có thể phá vòng vây, nhưng nếu chỉ có một người chắc chắn là đường chết. Y quay đầu nhìn vào khoảng không núi non hoang dã phía trước, cảnh thật đẹp a, nhưng cũng thật thê lương. Nếu Lưu Phong không đến, y hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng cho dù có tới, hai bên giao chiến, người lại bị trói chặt thế này, dù có mở được dây, chạy cũng chạy. không thoát khỏi loạn tiễn trên cổng trại bắn xuống.
Từ Liên đáy lòng ngược lại không có bao nhiêu kinh hoàng, chỉ là có chút phiền muộn nhàn nhạt. Chết cũng đã chết qua rồi, chỉ cảm thấy tiếc nuối vì thời gian ở cùng cha và hai đệ muội quá ngắn, có rất nhiều chuyện muốn làm cho họ nhưng vẫn chưa làm được.
Trong phút chốc, hình ảnh Từ Bá cùng a Thiết và Tiểu Minh lại hiện ra rõ ràng trước mắt, y nhẹ nhàng mỉm cười một mình rồi lẩm bẩm.
“Thật xin lỗi."
Đột nhiên, trong gió có tiếng vó ngựa càng ngày càng rõ ràng hướng về phía cổng trại, làm Từ Liên có chút kinh ngạc nhìn về phía trước, gió tuyết không ngừng cuồn cuộn tung bay, là người của Hỏa Lôi trại, đi đầu tất nhiên là Lưu Phong.
Lưu Phong dừng ngựa một khoảng xa trước cổng, nhìn Hắc Ưng.
Hắn Ưng nhìn thấy người đến, khóe miệng hiện lên vẻ chế nhạo, giương giọng.
“Lưu đại đương gia, đã nói chỉ một mình ngươi đến, sao lại mang nhiều người như vậy? Thì ra Lưu đại đương gia của Hoả Lôi trại oai phong lẫm liệt cũng có ngày sợ chết đi."
Mấy chục tên thổ phỉ đứng phía sau hắn đều phát lên cười rộ. Nhưng Lưu Phong chỉ nhếch mép cười không hề tỏ vẻ tức giận, vẫn như cũ vân phong bất động mà trả lời.
“Hắn Ưng... À, nên gọi là Hắc đại đương gia rồi nhỉ, ta nói ngươi đúng là vong ân phụ nghĩa a, ngươi từ lâu đã rất muốn giết chết Thẩm Vạn Tài để thay thế hắn làm đại đương gia của Phi Ưng, nhưng vì không đánh lại nên đành cam chịu uốn gói dưới chân hắn, thời mai nhờ mũi tên của Từ Tiểu Minh giết chết Thẩm đại đương gia, ngươi mới chân chính ngồi vào chủ tọa của Phi Ưng, còn không biết cám ơn y, lại muốn thiêu chết ân nhân của mình... Làm đại đương gia! Ngươi xứng sao?" Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!