Đại đương gia là tiếc nuối nhân tài chứ không phải vì thắng y vài ván cờ năm quân a. Nhưng nếu không giết y, các tử đệ trong trại sẽ bất mãn không phục, y dù gì cũng là kẻ thù đã giết chết Thẩm đại đương gia của bọn họ, lại có quan hệ huynh đệ với Lưu Phong, không có lý gì lại bỏ qua cho kẻ thù.
Sáng ngày hôm sau Hoả Lôi trại nhận được thư từ Phi Ưng trại gửi đến, Lưu Phong cúi đầu đưa tay nhận lấy mũi tên của thuộc hạ đang quỳ hai tay nâng cao trình trước mặt. Trên cây tiễn một tờ giấy được xuyên qua, còn buộc thêm mảnh vải mỏng manh. Mảnh vải này Lưu Phong cùng Đoàn Phi đều nhận ra, chính là khăn che mặt của Từ Liên thường dùng, trên mảnh khăn mỏng còn lưu lại vết máu.
Lưu Phong sắc mặt âm lãnh, quét mắt nhìn tờ giấy nhỏ, bàn tay nắm chặt khăn lụa, giọng khàn khàn hỏi thuộc hạ đang quỳ: "Người đưa thư đâu?”
"Người nọ đem thư bắn lên cổng trại sau đó liền rời đi, còn nói, đến giờ ngọ hôm nay, đại đương gia phải một mình đến trước cổng Phi Ưng trại hai tay chịu trói quy hành, nếu không chúng sẽ đem Từ công tử hoả thiêu trước cổng trại.”
Đoàn Phi câm giận nhìn Lưu Phong, "Lưu Phong, Từ Tiểu Minh là người ngoài cuộc, hiện tại lại bị ngươi liên lụy, y là vì muốn cứu ngươi mới bị bắt đi, huống hồ ở quê nhà, y còn có phụ thân cùng hai đệ muội, nếu y chết, họ sẽ thế nào đây?”
Lưu Phong tức giận lớn tiếng, “Ta không hề muốn y bị bắt, là do ngươi sơ xuất không tra rõ ngọn nguồn, lại manh động đưa y lên núi, y mới bị bắt đi."
“Ngươi... A Từ sợ, giờ ngọ nếu không đến kịp, ngươi sẽ bị giết, nên nôn nóng muốn đi theo, ta không hề muốn đưa y đi... Là y luôn xem ngươi như đại ca của mình mà lo lắng, còn ngươi, từ đầu đến cuối đều gạc y...
Bản thân là đại đương gia của thổ phỉ, nếu để y biết sẽ thế nào hả?... Nếu y có mệnh hệ gì, Lưu Phong ngươi sẽ phải hối hận cả đời."
Đoàn Phi nghiến răng tức giận, ánh mắt một lần nữa dời xuống mảnh khăn trên tay Lưu Phong, đôi con ngươi đen huyền sâu thẳm làm người ta hoảng sợ, hắn đang cực kỳ giận dữ.
Rất nhanh Đoàn Phi đoạt lấy khăn lựa trên tay Lưu Phong.
"Ta sẽ tự mình đi cứu người, không cần đại đương gia lưu tâm.”
Vừa dứt lời, hắn đá cửa khách phòng bước ra ngoài, Lưu Phong đứng chết lặng một lúc, không biết đang nghĩ gì, hắn liếc mắt nhìn Phạm Tường sau đó cũng chạy theo phía sau Đoàn Phi.
Tại Phi Ưng trại, ánh mặt trời sáng đến chói mắt.
Từ Liên bị hai tên sơn phỉ dẫn ra khỏi cổng lớn, đưa lên vọng gác canh trước cổng. Hắc Ưng cũng đang đứng trên vọng gác bên cạnh nhìn về phương xa, sau đó nhìn Từ Liên, hắn cười nói:
"Ủy khuất ngươi, bất quá ta đã ước hẹn Lưu Phong hôm nay chính ngọ tới gặp, khi thu phục được Hỏa Lôi trại, nếu ngươi chịu ở lại, vì Phi Ưng mà giúp sức thì tốt, bằng không..."
Từ Liên không để ý đến hắn, đưa mắt nhìn kỹ bốn phía xung quanh. Vọng gác là một tháp canh, cách mặt đất hơn một trượng, toàn bộ dùng cây gỗ to mà dựng thành, bên cạnh là một cái thang bằng gỗ để người đi lên xuống, xung quanh bốn trụ gỗ của vọng gác được chất không ít củi khô cùng cành cây. Tình hình này hơn phân nửa là chuẩn bị dùng để thiêu sống y uy hiếp Lưu Phong.
Đừng chơi trò khói lửa chứ đại ca, rất nguy hiểm đó biết không? Còn có thể gây chết người a. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!