Ta khi ra ngoài đi nhà xí, nghe tiếng động nên chạy đến, lúc nhìn thấy thì ông chủ đã bị bọn chúng bắt đi, từ trước đến nay trấn này chưa hề bị sơn phỉ cướp bóc, bây giờ lại có, chẳng lẽ bọn chúng quẫn bách quá mức rồi sao?
Đoàn Phi khó hiểu nhìn a Phúc hỏi.
"Sơn phỉ trụ ở đây lâu rồi à? Nha môn không cử người đi thu phục sao?”
A Phúc kéo tay áo lau đi nước mắt, thở ra một hơi từ từ giải thích.
Vọng Nha là một trấn nhỏ ở xa thành Giang Châu, vừa hẻo lánh vừa nghèo nàn, chỉ vì quá nghèo nên sơn phỉ trên núi cũng không bao giờ vào trấn cướp của nhà dân, bọn chúng thường dẫn người đi đến những thành trấn khác để cướp, rồi mang về núi Vọng Nha này. Trên đường nhỏ cũng không có bao nhiêu người qua lại. Nơi khỉ ho cò gáy này, cửa hiệu buôn bán thật sự không nhiều, dân ở đây làm nghề chăn nuôi trồng trọt là chính,
vì đất đai cằn cỗi, ruộng nương khô cần chỉ trồng được những cây chịu hạn tốt dễ thu hoạch.
Cuối trấn là phủ nha tồi tàn rách nát, trấn đã nghèo trên núi lại còn có sơn phỉ trú ngụ, cũng chính là vì nguyên nhân này, cho nên tri huyện đảm nhiệm lúc trước nhậm chức không được bao lâu liền từ quan, dần đà, không một ai nguyện ý đến nơi này nữa. Ở phủ nha hiện tại chỉ có mấy người canh giữ quét dọn.
“Vậy thì cũng thật lạ, nếu bọn chúng không bao giờ vào trấn cướp, thì hà cớ gì tối qua lại lén lúc vào tửu lâu? Nếu là công khai đi ban ngày không phải là thuận lợi hơn sao, dù gì ở đây đâu có quan phủ." Từ Liên nói. “ Hay là do Lưu đại ca lên núi săn thú nên bọn chúng mới tìm tới cửa."
A Phúc lắc đầu, “Không phải đâu, tính ông chủ hay kết giao bằng hữu, đi săn thú trên núi đã từ lâu đâu có chuyện gì xảy ra, còn quen biết được mấy người sống trên núi nữa, bọn họ thường mang thức ăn đến cho. Sở dĩ tửu lâu có thể tồn tại cũng là nhờ như vậy."
Đoàn Phi nhíu mày nhìn Từ Liên, sao đó quay sang nói với a Phúc.
“Ngươi đừng quá lo, hiện tại vào bếp nấu chút gì đó để Từ công tử ăn, đến giờ ngọ ta sẽ lên núi cứu ông chủ của người về."
A Phúc nghe vậy liền vui mừng đứng dậy cúi người.
"Được vậy thì thật tối, nhưng trong tửu lâu không có bạc thì làm sao đây?”
"Ngươi yên tâm, ta có thể lo được."
A Phúc chấp tay, "Đoàn công tử đa tạ ngươi, ta liền vào gọi đầu bếp làm thức ăn cho hai người."
Nói xong a Phúc chạy nhanh vào phòng bếp, Từ Liên nhìn Đoàn Phi hỏi:
“Ngươi định một mình đi lên núi cứu Lưu đại ca sao?"
"E là chỉ còn cách đó." Đoàn Phi nói.
Từ Liên không do dự nói, “Trên núi chưa biết có bao nhiêu người hết thảy, bọn chúng lại hung hiểm khó lường, ngộ ngõ không chịu thả người còn bắt luôn ngươi thì nguy... Để ta đi cùng ngươi, ta có thể tìm đường đi vòng qua núi lẻn vào bên trong, sao đó tìm nơi Lưu đại ca bị giam cứu hắn."
Đoàn Phi nhìn Từ Liên cong khoé miệng cười, lại dùng chiêu cũ nữa sao, hắn thật sự muốn biết nương tử nhà mình có bao nhiêu bản lĩnh mà hết lần này đến lần khác muốn đối phó với thổ phỉ. Nhưng nơi này là núi Vọng Nha so với Hoàng Mai sơn còn lớn hơn rất nhiều.
"Một ngọn núi lớn như vậy, đi vòng chỉ e là tốn không ít thời gian, có khi lại không kịp ứng khó." Đoàn Phi nhắc nhở. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Hai người trong lòng đều biết, tuy có võ công, nhưng muốn lấy một địch trăm đối phó với thổ phỉ trong núi, hiển nhiên không phải là chuyện dễ dàng. Trước tiên phải suy tính thật kỹ càng mới được, không khéo bị bắt luôn thì chỉ còn đường chết.
Nghĩ một lúc Đoàn Phi nói: “Mục tiêu của bọn chúng không phải là đến cướp của, cũng không phải bắt Lưu Phong đi, nên tạm thời hắn sẽ không sao.”
"Sao ngươi lại biết?" Từ Liên khó hiểu hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!