Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa chiếu một chút ánh nắng ấm áp đầu tiên vào phòng thì Từ Liên đã tỉnh lại, bên cạnh nàng không ngừng truyền tới luồng hơi thở ấm nóng, mở mắt liền nhìn thấy một nam nhân y phục mở rộng lộ ra lồng ngực rộng vạm võ, toàn thân Từ Liên cứng đờ như bị băng tuyết lạnh giá bao phủ, nhưng trên mặt lại lặp tức nóng lên, bàn tay nam nhân to lớn còn ôm lấy eo nàng, Từ Liên nâng mắt liếc nhìn một cái, người đang ngủ nằm bên cạnh không ai khác đó là Đoàn Phi Đoàn thiếu gia, nàng im lặng nghiến răng nhắm mắt lại giữ bình tĩnh, cố gắng nhớ lại sự tình tối qua. Chỉ nhớ mình cùng Đoàn Phi ngồi trên nóc nhà uống chút rượu, Nhưng nàng thật sự không nhớ nổi mình đã trở về phòng bằng cách nào. Đây là lần đầu tiên nàng say rượu, cũng không ngờ lại say đến bất tỉnh nhân sự để cho người khác khiêng về. Nghĩ đến đã thấy lòng buồn bực. Lại hoãn hốt nhìn từ trên xuống dưới thân thể mình một lược, hết hồn, bất quá quần áo còn nguyên vẹn không bị cởi ra. Cũng may lúc đó có Đoàn Phi đưa về phòng, nếu không chắc phải nằm ngủ ngoài trời sương lạnh, như vậy thì thảm lắm. Sau này dù có thế nào cũng không thể uống nhiều rượu như vậy nữa, nằm ngủ ngoài trời cũng chả sao, nhưng nếu bị tên sắc lang nào lợi dụng cơ hội làm bậy thì cực kì không ổnrồi.
Từ Liên tự nhiên quay đầu nhìn Đoàn Phi đang nằm bên cạnh, ăn mặc phong phanh như vậy không sợ cảm lạnh sao? Mà công nhận lồng ngực của hắn lớn thật.
Nàng hiếu kỳ lấy ngón tay ấn ấn lên cơ ngực Đoàn Phi.
"Rắn chắc a."
Ấn xong lại rút tay về, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm khuôn mặt cương nghị khi ngủ của hắn rất lâu. Như là bị mê hoặc, đột nhiên vươn tay chạm nhẹ lên cặp lông mày đen sậm kia của hắn. Đoàn Phi mở mắt, Từ Liên bị giật mình rút tay về nhưng bàn tay lại bị hắn nắm lấy, sau đó đưa đến môi hôn một cái, xúc cảm mềm mại như có như không làm Từ Liên ngơ ngác nhìn, một lúc sau như bừng tỉnh, nàng rút tay về, trừng mắt Đoàn Phi.
“Lưu manh..."
"Ta tối qua có ý tốt đưa ngươi về phòng, không làm bất cứ chuyện gì sao lại mắng ta là lưu manh?" Đoàn Phi làm bộ mặt như uỷ khuất mà nhìn Từ Liên.
“Vậy... Khi đưa ta về phòng rồi, ngươi lại không về phòng của mình mà lại nằm ở đây, còn ngủ chung giường với ta, y phục còn hở hang như vậy... không phải
lưu manh còn gì?”
Muốn phe thân sao? Ta cũng không phải là người dễ giải, đừng có mơ. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
“Tối qua có sơn phỉ lẻn vào tửu lâu, ngươi lại đang say rượu, nên ta ở lại với ngươi... Mà hai nam nhân ngủ cùng giường thì có vấn đề gì à?"
Từ Liên sửng sốt nhớ ra, hiện tại nàng đang giả làm một nam nhân chân chính a... Nhưng mà, ai nói với ngươi hai nam nhân ngủ cùng giường chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện, là ngươi hiểu biết nông cạn thì có. Mà nếu hắn xem mình là nam nhân sao lúc nãy lại hôn tay... Cái này...
Suy nghĩ này làm Từ Liên mặt đỏ lên có chút bối rối bật ngồi dậy chỉnh lại u phục trên người, lại liếc mắt nhìn Đoàn Phi, không tự nhiên cố ý nói lảng sang chuyện khác.
“Ngươi nói đêm qua có sơn phỉ vào tửu lâu sao?
Đoàn Phi gật đầu, hắn xoay người đứng dậy chỉnh lại y phục.