Chẳng lấy đâu ra thì giờ để dung dưõng tâm tình làm một người thong dong ngồi ngắm sao thưởng nguyệt.
Không giống bây giờ, an nhàn sống qua ngày, tối đến ngâm mình trong nước ấm sau đó chui vào chăn, lại nghe tiếng tiêu du dương đâu đó ở bên ngoài, thế là một đêm không mộng mị mà đi vào giấc ngủ.
Mà kẻ đang thổi tiếng tiêu du dương trên mái nhà lại là tên Đoàn Phi đó chứ còn ai. Trong cái trấn nhỏ ít người này thật sự rất nhàm chán, nhưng cũng hết cách,
bởi vì thời cổ đại mỗ khi về đêm không có gì để tiêu khiển giải sầu, nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, cũng chỉ có thể ngồi cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, nghe tấu khúc, rồi thì đến khi buồn ngủ lại trở về phòng chùm chăn nhắm mắt, đúng là cuộc sống mỗi thời đại đều không giống nhau, nhưng cái nhàm chán thì không có gì khác biệt.
Từ Liên nghe tiếng tiêu du dương, không tự chủ ngẩng đầu nhìn lên, hôm nay lại lên nóc nhà, cứ tưởng ngươi sẽ đổi phong thuỷ trèo lên cây đào này chẳng hạn, mà trèo lên cây lại sợ bị cành lá che chắn khiến người ta nhìn không thấy tướng mạo tiêu sái, nên nhất quyết lại đứng trên nóc nhà. Đại hiệp, ta thật bái phục a.
Mà cũng công nhận là tướng mạo của Đoàn thiếu gia rất anh tuấn nha, lại còn có chút cố gắng tạo hình tượng lạnh lùng trong đêm đứng trên mái nhà thổi tiêu, rất biết tạo phong cách riêng a, bất quá trên đó gió không ít đâu, ngươi không cảm thấy lạnh thì người nhìn thấy cũng thay ngươi mà nổi hết da gà.
Cuối cùng Từ Liên thực sự cũng không cam tâm mà thừa nhận, tuy rằng Đoàn Phi có một chút xíu làm màu, nhưng miễn cưõng cũng là một mỹ nam tử, có trí khí, có bản lĩnh, cũng... Tốt.
Nàng mỉm cười vì cái suy nghĩ bất chợt lạ lùng này cúa mình, từ khi nao lại đề ý đền hăn rồi. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Tiếng tiêu cứ thế du dương trong đêm theo gió khẽ truyền xa, thật sự Từ Liên chưa bao giờ nghe được những âm thanh hoa lệ như thế, nay bất chợt nghe được tấu khúc cổ đại lại cảm thấy có một dạng thú vị đặc biệt khác lạ. Tiếng tiêu trầm trầm ngân khẽ, đôi lúc lại mượt mà bay bổng, làm người nghe thấy bỗng dưng có chút say mê.
Người đứng thổi tiêu một mình cô độc, bao quanh là ánh trăng mờ ảo treo giữa trời cao, gió nhẹ thổi làm tóc đen phất phơ tung bay, ánh trăng ngà bao phủ khiến hắn càng lộ ra vài phần phiêu dật...
Từ Liên nhìn Đoàn Phi lại nghĩ, hay thì cũng hay, nhưng chỉ thổi một tấu khúc giải trí thôi, có cần phải leo
lên nóc nhà như vậy không? Trong khi vết thương trên vai còn chưa lành hẳn. Cái này là giống như sợ dân chúng xung quanh đây không thể nghe được tiếng tiêu của ngươi thổi đi...
Tấu khúc kết thúc, Đoàn Phi quay đầu nhìn về phía Từ Liên đang đứng, thấy nàng bất vi sở động không phản ứng gì, hắn có chút thất vọng, đây là đam mê lớn nhất của hắn ngoại trừ việc luyện võ, mỗi khi hắn thổi tiêu, tất cả người trong Đoàn phủ điều im lặng lắng nghe, tấu thúc vừa dứt tiếng vỗ tay cũng vang lên hồi lâu mới ngừng lại, mọi người điều nói hắn thổi tiêu rất hay, nhưng nhìn biểu tình của thê tử lại giống như vịt đang nghe sấm.
Đoàn Phi nhét ống tiêu vào thắt lưng nhân tiện lấy ra vò rượu, tay nâng vò rượu hướng nơi Từ Liên đang ngồi, nói:
“Từ công tử có nhã ý cùng ta uống một chén không?"
*Ta không biết uống rượu." Từ Liên đáp.
Đoàn Phi dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!