Nàng nhẹ giọng, "Tửu lâu này, ta thấy cũng làm ăn khó khăn, bạc của huynh ta không dám nhận. Nếu có duyên, huynh đệ chắc chắn sẽ lại gặp nhau, khi đó Tiểu Minh nhất định mời huynh đến nhà tự tay làm bữa cơm thật ngon mời huynh."
Đoàn Phi từ nãy đến giờ vẫn ngồi im lặng không nói gì. Ánh mắt phức tạp trộm nhìn Từ Liên.
Trả nợ, nàng thật sự nghĩ hắn là muốn nhận bạc của nàng sao? Thì ra nàng vẫn chưa hiểu, hắn làm tất cả cũng chỉ vì yêu thích nàng mà ra chứ không có dụng tâm gì khác, cũng vì bản thân quá vội vàng làm cho nàng hiểu lầm phần tâm ý này của mình. Đoàn Phi trong lòng như có hòn đá đè nặng tâm tư, hắn một lần nữa nâng mắt nhìn Từ Liên... Được rồi, ta sẽ không cưỡng ép nàng cùng về nữa, ta sẽ đi theo nàng đến chân trời gốc biển, cho đến khi nào trong tim nàng có hình bóng của ta mới thôi.
Im lặng một lúc lâu, Đoàn Phi hắng giọng, nói:
*Ta ngày mai cũng lên đường đi tìm thê tử, nếu Từ công tử không chê có thể cùng đi chung, trên đường gập khó khăn sẽ giúp đõ lẫn nhau cũng tốt."
“Nhưng, vết thương của ngươi nên ở lại dưõng cho tốt, sớm như vậy mà đi e là lộng thương khó lành." Từ Liên nói.
Ánh mắt của Đoàn Phi càng trở nên dịu dàng ôn nhu như nước mà nhìn Từ Liên, thì ra nàng là đang lo cho vết thương trên vai của hắn, xem ra cũng không phải không để ý. Đoàn Phi tâm tình tốt nhìn Từ Liên mỉm cười.
“Vết thương nhỏ không cần lo lắng, huống chỉ còn có Từ công tử trên đường đi cùng, sẽ chiếu cố lẫn nhau .. Từ công tử chắc chắn sẽ không bỏ mặc ta, phải không?"
Từ Liên bĩu môi, ai thèm đi cùng ngươi, ta có trách itử
nhiệm phải chiếu cố ngươi sao? Ngươi đâu phải hà cần người chăm sóc a. Nàng liếc mắt hắn một cái rồi không thèm nhìn, quay sang nói với Lưu Phong.
“Lưu đại ca, đa tạ huynh mấy ngày qua thiết đãi, khi Tiểu Minh trở về ngang qua đây nhất định sẽ ghé thăm huynh.”
Lưu Phong im lặng một lúc tâm tình phức tạp liếc mắt nhìn Đoàn Phi, rồi nhìn qua Từ Liên.
"Nếu đệ đã quyết như vậy ta cũng không thể nói gì thêm, tối nay ngủ một giấc cho tốt, sáng ngày mai để ta tiễn đệ rời khỏi trấn."
Từ Liên nhìn Lưu Phong mỉm cười gật đầu.
Cả buổi chiều Lưu Phong ở trong phòng buồn bã nằm trên giường không có tâm tình ra khỏi cửa, mỹ nhân của hắn sắp đi rồi, hắn làm sao mà vui vẻ được đây?
Đang nằm ảo não thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, a Phúc bên ngoài nói vọng vào.
"Ông chủ."
“Vào đi." Lưu Phong nói.
A Phúc vừa bước vào đã thấy ông chủ mặt ngơ ngác thất thần nằm trên giường, cái này là đang buồn vì ngày mai Từ công tử rời đi sao? Hắn lập tức toe toét cười mờ ám.
"Ông chủ, chả trách ngươi vẫn mãi không thành thân, thì ra là trong lòng thích nam không thích nữ.”
Lưu Phong quay đầu lại, ánh mắt giảo hoạt trừng a Phúc một cái, “Nhiều chuyện, đến đây có việc gì?"
"Ông chủ, lão Hạ mang thịt rừng đến, hỏi ông chủ còn phân phó gì không, lần tới xuống núi hắn lại mang đến."
Lưu Phong ngồi dậy bước xuống giường, đi đến bàn thư án viết vài chữ vào giấy rồi xếp lại đưa cho a Phúc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!