“Lưu đại ca, huynh nói cũng không sai, nhưng lại hiểu sai nghĩa của câu nói đó.”
“Sai chỗ nào?" Lưu Phong ngạc nhiên hỏi, chẳng lẽ từ trước đến giờ chỉ một câu đơn giản như thế hắn cũng hiểu sai hay sao?
Từ Liên cong lên môi anh đào, “Quân tử không có nghĩa là phải tránh xa nhà bếp mới là quân tử. Kỳ thực, đại đa số rất nhiều người cũng như huynh hiểu lầm ý này của Mạnh Tử, câu quân tử tránh xa nhà bếp, ý tứ thật không phải là quân tử hẳn phải rời xa phòng bếp, cũng không phải nói phòng bếp chỉ dành riêng cho nữ nhân trong thiên hạ... Chỉ vì phòng bếp là nơi giết thịt các động vật, mà khi giết thịt thì sẽ có tiếng kêu la thảm thiết cùng máu nhiễm không ít, cho nên người nhìn và nghe thấy sẽ đau lòng không nö xuống tay, người quân tử có lòng thương cảm họ sẽ không dám vào nhà bếp vì sợ không thể giết thịt các con vật để ăn, chứ không phải nói họ không nên động tay động chân xuống bếp làm món ăn... Nếu không nấu ăn thì dù có là quân tử cũng vẫn chết đói như thường."
Sự thật chính xác là, dù là quân tử cũng không thể nhịn đói được nha.
Vừa dứt lời nàng quay sang nhìn hắn sau đó mỉm cười một cái rất tự nhiên, nụ cười giống như nắng trưa ấm áp chạy thẳng đến trái tim. Lưu Phong vừa nhìn thấy nụ cười này bất ngờ có chút thất thần ngơ ngẩn, sự mềm mại này làm người ta khó mà kiềm chế không thể không yêu. Tiểu đệ này của hắn suy nghĩ rất hợp tình hợp lý, lời nói như gió mát thổi qua tai, làm tim không ngừng rung động.
Cùng người gặp gõ chính là tam sinh hữu hạnh
Hắn đột nhiên nổi lên một suy nghĩ khác thường, cùng một nam nhân sống chung một chỗ cũng không
tệ, có thể nói là hạnh phúc lắm đi, giống như hoàng cảnh lúc này, hai người cùng nhau nấu cơm, cùng nhau vui vẻ trò chuyện... Còn có, đêm đến lại làm những luyện khác tình thú, cái này, cái kia... Suy nghĩ này khiến hắn tự cười một mình, rồi lại ngẩn người rất lâu mà vui sướng trong hạnh phúc mà mình tự vẽ ra, đến lúc Từ Liên làm xong xui quay sang nhìn hắn, Lưu Phong vẫn mơ màng nhìn nóc nhà hồn chưa trở về.
Từ Liên thấy hắn vẫn đứng yên nên một mình bưng khay thức ăn ra ngoài. Một lúc sau a Phúc chạy vào bến nhìn thấy hắn trên tay còn cầm que củi đứng ngớ ngẩn liền gọi lớn, gọi vài tiếng hắn mới tỉnh hồn mà quay đầu qua nhìn hỏa kế.
"Có chuyện gì?”
“Từ công tử đã mang thức ăn ra bàn rồi, còn có Đoàn công tử, hai người họ là đang đợi ông chủ đó.”
Lưu Phong vừa nghe có Đoàn Phi liền rất nhanh chạy ra ngoài, không ngờ nhanh như vậy đã làm xong rồi sao, mình thật vô dụng, như vậy cũng bị mất hồn mất vía hết một canh giờ.
Lưu Phong ra đến sân thì nhìn thấy Đoàn Phi cùng Từ Liên đã ngồi vào bàn, cũng bước đến ngồi xuống. Nhìn một bàn đầy thức ăn Lưu Phong có chút cảm kháng, không ngờ chỉ có hai con thỏ nhỏ mà có thể làm ra nhiều món như vậy, Từ đệ thật là đáng nể.
Đoàn Phi nhìn thấy một bàn thức ăn tuy không cao lương mỹ vị như ở Đoàn phủ nhưng trong rất đẹp mắt, toả khói thơm lừng, hắn hướng Lưu Phong ôm quyền cảm kích.
“Lưu huynh, đa tạ huynh đã cho ta ở lại còn làm thức ăn ngon mời Đoàn Phi, ta thấy tửu lâu của ngươi cũng không có nhiều khách đến, bữa ăn này ta sẽ trả tiên."