Ánh trăng sáng tỏ tròn như khay ngọc treo lơ lửng trên bầu trời đêm tựa giả lụa màu đen huyền, xung quanh là vô vàn ngôi sao sáng lấp lánh, ánh sáng màu bạc làm cho cả vùng đất phủ thêm một tầng mông lung ngân sa, trong ánh sáng mờ ảo đó mọi thứ trở nên huyền ảo và an tĩnh lạ lùng.
Giữa không gian thanh tịnh mênh mông một nhân ảnh đơn bạc ngồi trên nóc nhà, tiếng tiêu du dương nương theo gió nhẹ bay xa. Từ Liên đôi mắt hướng về ánh sáng mờ nhạt và tiếng tiêu mà đi tới, ngẩng đầu nhìn người đang ngồi thổi tiêu, nàng dừng lại bước chân. Đoàn Phi nghe có tiếng người đến, tiếng tiêu liền dừng lại, hắn quay đầu nhìn xuống phía sân, là bạch y nhân, người đã cứu hắn hôm qua.
Đoàn Phi mỉm miệng cười:
"Từ công tử, tiếng tiêu của ta đã quấy rầy ngươi nghỉ ngơi rồi.. Thật xin lỗi."
"Không sao, ta cũng không ngủ được nên ra ngoài đi dạo."
Từ Liên lúc này trên mặt vẫn dùng vải lụa che lại, dù không bị trúng quả độc nàng cũng không muốn để Đoàn Phi nhận ra mình, ngẩng đầu nhìn hắn, nàng nói:
"Không làm phiền ngươi thổi tiêu, ta đi trước."
Từ Liên đang định quay người muốn đi
Đoàn Phi gấp gáp, "Đợi đã.."
Hắn vì không cẩn thận, bàn tay cầm tiêu ngọc vươn tới gọi Từ Liên, sơ ý cây tiêu tuột ra khỏi lòng bàn tay rơi xuống, Từ Liên bước chân đứng yên ánh mắt thoáng nhìn thấy, rất nhanh nhúng nhẹ mũi chân, toàn thân bay lên đón lấy tiêu ngọc đang rơi. Dưới bóng trăng, dáng người mảnh thành bạch y phiêu phiêu lướt đi trong gió, Đoàn Phi nhìn theo mà mê mẩn, người nọ đôi mắt trong trẻo, mày liễu thon dài, mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù chỉ nhìn thấy một phần ba khuôn mặt, cũng đã là tuyệt sắc, tuy y phục trên người là nam trang nhưng hắn chắc chắn người này là Từ Liên thê tử của hắn.
Mũi chân nhẹ nhàng đứng vững trên máy ngói, bản thân ngạc nhiên thấy mình thật lợi hại nha, đúng là không khoa học chúc nào, nhưng có thể bay thì vô cùng thích luôn. Từ Liên bước đến trước mặt Đoàn Phi.
"Tiêu của ngươi."
Đoàn Phi đưa tay nhận lấy, "Đa tạ."
"Không có gì, lần sau đừng sơ ý đánh rơi nữa."
Thật ra ta cũng không muốn nhặt giúp ngươi, nhưng không biết tại sao lại theo bản năng mà phản ứng.
Từ Liên có chút khó hiểu vừa định xoay người, lại nghe Đoàn Phi nói vói theo.
"Sẽ không có lần sau, buông tay nàng." Đoàn Phi nhanh miệng.
Từ Liên bước chân cứng đờ không bước tiếp, một lúc sau nàng quay người lại ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn mày liễu nhíu lại.
"Ta không hiểu ngươi nói gì?"
"Nàng hiểu, ta biết nàng hiểu ta đang nói gì, nàng là Từ Liên.. Ta không thể nhìn nhầm, đôi mắt nàng, dáng người nàng như khắc sâu vào trí nhớ của ta.. Không thể nào làm ta quên được, ta thật sự rất nhớ nàng.."
Nhớ cái em gái ngươi thì có, tự nhiên lại nói những lời làm người khác nổi hết da gà. Từ Liên trong phút chốc không ngờ đến lại được nghe những lời này từ miệng Đoàn Phi, nàng không kiềm được bởi vì kinh ngạc mà trợn lớn mắt, bàn tay nắm lấy ống tay áo, hắn nhận ra mình rồi? Chắc là muốn bắt mình về để thỏa mãn ý định trước đó của hắn nên mới bài ra cái vẻ thần tình mật ý như vậy đi? Hay là.. Hắn thật sự yêu.. Không.. Sao có thể chứ..
Từ Liên nhếch miệng cười lắc đầu, "Đoàn công tử, Từ Tiểu Minh là man nhân, ngươi nên nhìn cho kỹ.. Ta không phải nương tử của ngươi."
Từ Liên thanh âm nhàn nhạt tĩnh lặng như mặt nước càng khiến Đoàn Phi trái tim thắt lại, hắn bước lên một bước, bàn tay nâng lên định chạm vào khăn che mặt, Từ Liên liền lùi về phía sau. Trong chớp mắt, một người từ phía dưới sân bay lên chắn trước mặt Từ Liên, bàn tay đánh về phía ngực Đoàn Phi một chưởng, hắn tránh được lùi về sau mấy bước.
Lưu Phong thu tay về hừ lạnh:
"Đoàn công tử, ngươi sao lại không phân biệt phải trái trắng đen.. Đệ đệ của ta đã cứu ngươi, trái lại ngươi còn muốn kinh bạc y.. Lưu Phong nhất định hôm nay dạy cho ngươi một bài học."
Lưu Phong bàn tay xuất chưởng nhầm hướng Đoàn Phi đánh tới, hai người đánh một trận vô thưởng vô phạt từ mái nhà đánh xuống sân lớn. Đoàn Phi vì có vết thương trên người nên cố tránh né, căn bản hắn cũng không muốn phản công, lần này đến đây chỉ mong đưa được Từ Liên về chứ không có ý định phân cao thấp với bất cứ ai, nhưng trước sự tấn công ồ ạt của Lưu Phong, hắn không thể nhân nhượng nữa. Từ Liên ánh mắt nhìn theo hai người đang đánh nhau thì không khỏi phức tạp hơn vài phần, tự nhiên vì cái gì sao lại đánh nhau rồi, nam nhân thời đại này thật là lùng. Nàng liền từ nóc nhà nhảy xuống ngăn hai người lại, Đoàn Phi lúc này nhân cơ hội hiếm có, bàn tay nhanh nhẹ níu lấy khăn lụa che trên mặt Từ Liên xuống. Cảm nhận chiếc khăn từ từ bị kéo ra khỏi mặt mình, Từ Liên rất nhanh xoay người trốn vào phía sau Lưu Phong.
Ba người đột nhiên đều dừng tay đứng yêu, Lưu Phong đưa tay ngăn Đoàn Phi lại.
"Đoàn công tử, đừng ép người quá đáng."
"Ngươi tránh ra, ta chỉ muốn nhìn mặt y."
Từ Liên trốn sau lưng Lưu Phong cắn môi, Đoàn Phi lại tiến lên mấy bước, Lưu Phong dùng nắm tay đẩy hắn ra.
"Ngươi trách ra." Đoàn Phi tức giận quát.
"Ta không tránh." Lưu Phong cứ đẩy hắn ra.
Ngươi muốn nhìn chứ gì, vậy lão nương cho ngươi nhìn.
"Được rồi."
Thanh âm vừa vang lên, cả hai người đều sững sờ im lặng, Từ Liên từ phía sau lưng Lưu Phong bước ra đứng trước mặt Đoàn Phi. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn người trước mặt, trong đầu suy nghĩ cũng tan rã, sững sốt, gương mặt này xấu xí đến không dám nhìn, mẩn đỏ nổi đầy, hai gò má sưng phù nhăn nheo rất đáng sợ. Thấy hắn nhíu mày sửng sốt nhìn mình, Từ Liên xoay mặt đi.
Vẻ mặt như thế là sao? Là chê ta xấu chứ gì, là ngươi muốn xem kia mà, đồ đáng ghét
"Nhìn thấy ta rồi, ngươi hài lòng chưa?"
"Ta.."
Thì ra là không phải, Đoàn Phi ngượng ngùng không biết nên nói gì, người này quả thật không phải Từ Liên thê tử của hắn, là hắn do quá nhớ nhung mà nóng lòng muốn xác nhận, cứ tưởng Từ Liên cải nam trang nhằm trốn tránh hắn nên mới hành động lỗ mãng, không ngờ lần này lại mạo phạm ân nhân cứu mạng mình rồi.
Đoàn Phi tay nắm thành quyền cúi đầu:
"Từ công tử, thật xin lỗi đã mạo phạm ngươi, ta vì quá nóng lòng muốn tìm gặp thê tử, nên mới.."
"Ngươi không cần nói nhiều nữa Đoàn công tử, không đợi vết thương của người lành hẳn đâu, ta nghĩ sáng ngày mai ngươi nên rời đi khỏi đây đi."
Lưu Phong tức giận nói.
Từ Liên không nói gì thêm liền rất nhanh bỏ đi, Lưu Phong hừ lạnh một cái rồi quay người đuổi theo nàng. Đoàn Phi ánh mắt áy náy nhìn theo, không ngờ một người thanh tao phong nhã như vậy, gương mặt lại xấu xí đến dọa người, chắc vì lý do này mà y luôn che mặt lại, là mình cố chấp, vô tình làm tổn thương đến nỗi đau trong lòng y rồi, ngày mai trước khi rời đi phải đến xin lỗi y một tiếng mới được.
* * *
"Từ đệ.. Từ Đệ.." Lưu Phong chạy theo Từ Liên gọi lớn.
Từ Liên dừng lại nhưng không quay mặt qua nhìn hắn, Lưu Phong thấy nàng đứng yên cũng không chạy tiếp, hắn từng bước chậm gảy tiến lại gần, nhỏ giọng như an ủi.
"Từ đệ.. Gương mặt của đệ mấy ngày nữa sẽ tốt lên thôi, đệ đừng vì vậy mà buồn phiền.. Thật ra.. Nếu chỉ nhìn dáng người thì ai cũng sẽ nhận nhầm đệ là nữ nhân, cái đó, cũng không có gì lạ, vì đệ.. Đệ rất giống nữ nhân.. Nhưng, nhưng ta không hề xem đệ là nữ nhân, nên đệ đừng vì vậy mà buồn phiền."
Từ Liên cúi đầu mỉm cười, vóc dáng này của nàng thật sự là nữ nhân thì nhìn giống nữ nhân là đúng rồi, sao lại nói dài dòng làm gì, nhưng động tác này của nàng tựa như một người đang chịu ủy khuất buồn phiền tủi thân, làm cho Lưu Phong càng thêm bối gối, hắn miệng nói càng nhanh.
"Từ đệ, ngày mai ta liền đuổi cái tên Đoàn Phi kia đi, không để đệ nhìn hắn nữa.. Đệ, đệ đừng buồn mà."