Đoàn thiếu gia tính tình nóng nảy, sau khi tỉnh lại lúc tờ mờ sáng đã thay ra hỉ phục, hắn cố ý để người trong Đoàn phủ không ai nhìn thấy mình rồi thúc ngựa đi mất, chỉ để lại cho Đoàn viên ngoại cùng phu nhân một phong thư ngắn gọn.
"Hài nhi đưa thê tử ra ngoài du sơn ngoạn thủy một chuyến, phụ thân cùng mẫu thân chớ lo lắng, chúng ta sẽ mau chóng trở về sớm."
Đối với sự tự tung tự tác này của hài tử nhà mình Đoàn viên ngoại còn lạ gì. Tuy có chút tức giận nhưng nghe Đoàn phu nhân nói, cứ để hài nhi ra ngoài vui chơi một chuyến, khi trở về lại có tin vui thì càng tốt chứ sao. Nghe vậy Đoàn viên ngoại hai mắt sáng lấp lánh, trong đầu liền hiện ra hình ảnh một tiểu oa nhi trắng trẻo mũm mĩm gọi mình là gia gia, trong lòng liền một mảnh mềm mại, nguôi giận mà gật đầu.
Chuyến đi này của Đoàn Phi nhất định phải mang nương tử của hắn trở về, không những vậy mà phải nói cho nàng ấy biết hắn là vì yêu thích nên mới nguyện ý muốn cùng nàng kết bái phu thê, chứ không phải vì muốn làm vừa lòng phụ mẫu hối thúc mà cưới nàng. Còn phải nhất định làm cho nàng một lòng nguyện ý yêu hắn. Đã bái đường với hắn tất nhiên là người của hắn, tuy thành thân là do đơn phương hắn ép buộc nhưng xuất phát từ tình yêu, tất cả chân tâm thật ý của hắn đã dành hết cho nàng từ giây phút ban đầu rồi. Nhưng hiện tại trong lòng nàng, ngay cả một chút tâm ý dành cho hắn cũng không có thì làm sao có thể giữ được người ở lại. Là do hắn sơ suất, cứ nghĩ nàng cũng như bao nhiêu nữ tử khác sẽ an phận sau khi đã cùng hắn bái đường, nhưng không ngờ, nàng mạnh mẽ hơn hắn nghĩ, nàng kiên định và quyết đoán, không sợ cường quyền, cái này trước đó hắn không hề biết đến.
Bất quá hắn sẽ dùng hành động để nàng hiểu hắn, từ từ đi vào trái tim nàng, nắm giữ nó.
Tối đêm động phòng, khi hắn nhìn vào tầng tầng sóng gợn trong đôi mắt Từ Liên trước khi nàng rời đi, hắn biết, kỳ thực có một khoảnh khắc Từ Liên đã động tâm. Cho nên, hắn nhất định phải mang nương tử chân chính của mình trở về cho bằng được mới thôi.
Nhưng trước khi đi hắn phải làm rõ khúc mắc trong lòng, nên ghé ngang qua tiệm mì của Mã Khê, lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn, Mã Khê đang loay hoay dọn hàng thì nhìn thấy Đoàn Phi cưỡi trên lưng ngựa đứng trước cửa tiệm.
"Mã bổ đầu, có thể nói vài câu được chăng?" Đoàn Phi nhìn Mã Khê nhỏ giọng.
Mã Khê biết lý do hắn đến, nhưng vẫn ung dung như không biết chuyện gì mà đi tới.
"Đoàn bổ đầu, sớm như vậy đã đến đây ăn mì rồi sao? Ta chỉ mới dọn hàng thôi, phiền ngươi đợi thêm một chút."
"Ta không đến đây ăn mì." Đoàn Phi nhảy xuống ngựa, đứng trước mặt Mã Khê.
Vì trời còn chưa sáng rõ nên trên đường không có một bóng người, hai nam nhân cao lớn đứng nhìn nhau, Đoàn Phi không chần chừ liền đi thẳng vào vấn đề, hắn nói:
"Tối qua nương tử của ta đã cao chạy xa bay, hiện tại ta liền đi tìm nàng về, nhưng có một vấn đề muốn cùng Mã bổ đầu làm rõ.. Dược kia, có phải là do ngươi đã đưa cho Từ Liên?"
"Đoàn bổ đầu, xin chia buồn vì nương tử vừa mới thành thân của ngươi đã bỏ trốn, nhưng chuyện mà ngươi vừa nói chẳng liên hệ gì đến ta, không chứng cứ đừng vu oan giá họa cho người khác, tội đồng lõa Mã Khê gánh không nổi."
"Mê dược chỉ những người trong giang hồ mới có, Từ Liên không phải người trong giang hồ, trong Hoàng Mai trấn không có danh sĩ giang hồ nào mà Đoàn Phi chưa từng biết qua.. Ta còn nhớ năm đó, là Mã bổ đầu khi truy bắt hái hoa tặc, tên đó đã dùng một loại mê dược lên người các cô nương, người trúng phải loại dược này đều vô phương kháng cự, chân tay mềm nhũn, miệng không thể la hét được. Hắn lại bị Mã bổ đầu bắt về quy án, thứ mê dược đó chỉ ngươi mới có."
Mã Khê chỉ liếc nhìn Đoàn Phi nét mặt lạnh lùng.
"Giang hồ rộng lớn, không chỉ có một tên đó biết dùng mê dược, nếu ngươi có bằng chứng thì hãy đến đây bắt ta."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!