Từ Liên ngồi một mình trong tân phòng, nàng chưa vội thay ra giá y, chỉ kéo xuống khăn voan tháo ra mão phượng để qua một bên, rồi đứng dậy bước đến bên bàn. Trên bàn có nến hỉ đang cháy và một bình rượu hợp cẩn, Từ Liên từ trong tay áo lấy ra một gói bột nhỏ màu trắng, đó là mê dược mà Mã Khê đã đưa cho nàng. Đem gói dược đổ hết vào bình rượu, rồi quay trở lại ngồi ngay ngắn trên giường.
Đoàn Phi rất nhanh đã quay lại tân phòng, bình thường tửu lượng của hắn không thấp, hơn nữa còn chơi xấu, uống cùng mỗi người một ly rồi không uống thêm nữa mà tìm cách chuồng về phòng gặp tân nương tử của mình. Lúc hắn nhẹ tay đẩy cửa tiến vào phòng đã nhìn thấy Từ Liên không đội khăn voan trên đầu, còn tháo luôn mão phượng xuống, cái này hình như không đúng lắm, tân nương tử phải đợi tân lang trở về tự tay mở khăn trùm đầu xuống mới đúng lễ, bất quá hắn cũng không quan tâm, có thể do nàng không thích đội mão phượng hay đội lâu quá đầu sẽ bị đau nên tháo xuống. Hắn chỉ cần nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cùng nụ cười của nàng, dù chỉ là hơi cong môi cũng đã khiến hắn hồn siêu phách lạc, chẳng còn có thể nghĩ gì đến những chuyện vụn vặt tiểu tiết.
Đoàn Phi bước đến bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống, ngồi một lúc hắn thật sự không biết nên nói vì, vì trong lòng quá hồi hộp. Từ Liên thấy hắn cứ yên lặng ngồi đó, nàng có hơi nóng lòng liền liếc mắt nhìn Đoàn Phi một cái, bàn tay chỉ về phía bàn.
"Ngươi không định cùng ta uống rượu giao bôi sao?"
Đoàn Phi sửng sốt, đúng rồi, còn phải uống rượu giao bôi mới hoàng thành nghi lễ chân chính là phu thê, cũng không phải hắn không muốn uống mà chỉ là quá hồi hộp nên quên mất thôi. Đoàn thiếu gia rất nhanh bước đến bên bàn nâng bình rượu lên gót xuống hai ly nhỏ, hắn cầm hai ly rượu đi đến bên giường rồi ngồi xuống, Từ Liên liền đưa tay nhận lấy một ly. Đoàn Phi vì hành động này của nàng mà có hơi bất ngờ, nương tử của hắn có chút gắp gáp nha, vậy cũng tốt, có thể nhanh động phòng.
Đoàn Phi nâng ly rượu uống cạn, trong lúc hắn ngửa cổ Từ Liên đã rất nhanh đổ rượu trong ly xuống sàn nhà.
Rượu cũng đã uống xong, Đoàn Phi cả người thấy có chút nóng, hẳn là do tác dụng của rượu đi, nhưng lúc nảy ở bên ngoài uống đâu có thấy nóng như vậy, hay là ở cạnh tân nương nên cảm thấy nóng thì phải. Hắn quay sang nhìn Từ Liên mỉm cười, nói:
"Nương tử, chúng ta ngủ đi thôi, đêm xuân đáng giá nghìn vàng mà."
Cho dù đã là tân nương tử, thời khắc động phòng cũng cần trêu ghẹo một tí tạo không khí thân mật phong tình, quả nhiên mặt Từ Liên đỏ bừng. Nàng ngăn bàn tay đang muốn ôm mình lại. Chí ít phải đợi một lúc dược mới có tác dụng a.
"Ta, ta còn chưa chuẩn bị."
"Vi phu chuẩn bị xong là được rồi."
Đoàn Phi bắt đầu cởi ra y phục trên người, Từ Liên quýnh lên rất nhanh đứng phất dậy, nhưng vì đứng quá gấp và một gốc giá y đang bị bàn chân Đoàn thiếu gia giẫm lên, nên Từ Liên trượt một cái té xuống giường, Đoàn Phi thật thuận thế dán lên người nàng.
"Nương tử a, nàng sao lại vội vã như vậy chứ."