Từ Bá xua tay, lại xoa đầu a Thiết giải thích.
“Không có không có, cái này là ta mượn của Vĩnh ma ma, khi có tiền sẽ trả lại, không có bán các ngươi."
“Người nói dối, những lần trước chỉ lấy rượu cùng thức ăn về nhà, lần này lại có bạc, chắc chắn ngày mai họ sẽ đến bắt chúng ta đi."
A Thiết khóc càng to thêm.
“A đầu ngốc, bán các ngươi sao chỉ có một nén bạc a, ít nhất cũng ba mươi nén bạc như thế mới được... Ta
không nói dối, cái này là Vĩnh ma ma ở đó cho mượn, vì bà nghe ta nói a Liên muốn làm bánh mang ra thị trấn bán nên liền cho mượn bạc, ta đã từ chối, nhưng bà ấy nói là cho mượn, a Liên có thể làm bánh mang đến Vĩnh Hương Lâu để bán lấy tiền, trừ lại số bạc đã mượn thì tiền lãi chúng ta sẽ dữ lại."
A Thiết ngừng khóc, ba người sáu đôi mắt sáng lấp
lánh nhìn nhau rồi quay sang nhìn Từ Bá, giống như chưa tin lắm mà cùng lúc hỏi lại:
“Có thật không?"
Từ Bá mỉm cười gật đầu, “Là thật."
Tuy là có chút vui mừng vì có tiền nhưng trong lòng Từ Liên vẫn còn nghỉ ngại, nàng hướng Từ Bá hỏi:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!