CHƯƠNG 972
Nhưng mà, thật sự rất ngu ngốc.
“Đúng thế”
Lục Nghiên Tịch gật đầu, nói thẳng.
Tư Bác Văn cười khẩy, trong đáy mắt tràn đầy khinh thường.
“Khả năng làm việc của cô thực sự quá kém”
Anh còn tưởng rằng chỉ mấy công việc đó thôi thì có thể hoàn thành trước khi tan sở, nhưng bây giờ xem ra anh nghĩ nhiều quá rồi.
Tư Bác Văn lắc đầu: “Hy vọng cô có thể tiến bộ hơn trong những ngày tới.”
Nghe giọng điệu ghét bỏ của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch càng tức giận hơn.
“Anh..”
Cô thật sự không thể hiểu nổi Tư Bác Văn. Đã ghét cô
như vậy rồi, tại sao còn muốn cô tới Tư Thị làm việc chứ? Chỉ để khiến cả hai đều khó chịu chắc?
“Được”
Lục Nghiên Tịch cụp mắt xuống, không nói nữa.
Cô cứ thế dựa vào ghế phụ, nhắm hai mắt lại.
Tư Bác Văn vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn Lục Nghiên Tịch. Không biết nói thế nào.
Anh luôn cảm thấy Lục Nghiên Tịch đã thay đổi rồi. Trước kia, Lục Nghiên Tịch hoàn toàn không phải như thế này, hơn nữa... ánh mắt bây giờ Lục Nghiên Tịch nhìn anh không còn giống như lúc trước.
Bỗng chốc, trong lòng Tư Bác Văn không biết là cảm giác gì.
Trên xe chìm vào yên tĩnh, một lúc sau, xe chạy tới chỗ mà Lục Nghiên Tịch nói.
“Đến rồi”
Giọng nói lạnh lùng của Tư Bác Văn vang lên, Lục Nghiên Tịch vội vàng tỉnh dậy, mở cửa xe.