CHƯƠNG 971
Anh lạnh nhạt nói: “Lên xe”
Lúc này tới lượt Lục Nghiên Tịch có hơi do dự: “Tôi... Đây chính là xe của Tư Bác Văn đó, lên hay không lên đây. Nếu lên xe, không biết lát nữa người đàn ông này sẽ nói cô thế nào nữa.
Nhưng nếu không lên, chẳng lẽ thật sự đầm mưa ư? Bỗng chốc, Lục Nghiên Tịch vô cùng xoắn xuýt.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Tư Bác Văn nhíu mày.
“Có lên không?”
“Không lên thì tôi đi đây”
Người phụ nữ này đúng là đủ trò.
Tư Bác Văn tỏ ra vẻ chuẩn bị lái xe rời đi.
Lúc này sao Lục Nghiên Tịch có thể bận tâm nhiều chuyện như vậy nữa, vội vàng gọi với về phía anh: “Chờ chút xe”
“Tôi lên xe!”
Cô lên xe là được chứ gì.
Nếu cứ tiếp tục đợi thì không biết phải đợi đến khi nào. nữa.
Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch cứu thế mở cửa xe.
Nhìn bộ dạng ướt sũng của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn bật điều hòa theo bản năng.
Sau đó lấy một chiếc khăn khô từ ghế sau rồi ném vào. người cô.
“Tự lau đi, đừng làm bẩn xe của tôi”
Rõ ràng là Tư Bác Văn lo Lục Nghiên Tịch bị cảm, nhưng
lời nói ra lại không có chút tình cảm nào.
Lục Nghiên Tịch tức giận: “Biết rồi!”
Tới khi nào người đàn ông này mới có thể nói chuyện bớt độc miệng được đây.
“Không phải không lên xe sao?”
Thấy dáng vẻ vô cùng tự nhiên thoải mái của Lục Nghiên Tịch, giọng nói của Tư Bác Văn lại vang lên.
Lục Nghiên Tịch trợn mắt, không nói gì.
“Tại sao bây giờ mới ra khỏi công ty?”