CHƯƠNG 920
Anh ta còn thêm mắm dặm muối.
Lục Nghiên Tịch nhìn Egan hài lòng. Màn hợp tác này khá ăn ý.
Người Vương Ân run lên, nhưng vẫn không hé răng.
Đúng là cứng đầu.
Tư Bác Văn không nói nhiều lời, bước tới xách gã ta lên: “Chuẩn bị đi. Ngay bây giờ, vứt quách giác mạc đi là được. Hỏng cũng chẳng sao, chỉ cần anh ta mù thôi”
Lời của anh như một chậu nước lạnh, làm cơ thể Vương Ân đóng băng cứng ngắc. Mặc cho người khác lôi vào căn phòng lạnh băng, nằm trên bàn mổ lạnh băng, gã ta vẫn kiên quyết không hé răng, không xin tha.
Nhưng Tư Bác Văn không hề có ý đùa giỡn. Sau khi trói chặt Vương Ân trên bàn mổ, anh nhìn Egan đang sắp tiêm thuốc mê thì dứt khoát chặn lại: “Không cần thuốc mê đâu, mổ sống luôn đi”
Nói rồi, Egan cũng phối hợp theo thật, cất thuốc mê đi, cố định đầu của Vương Ân cho chắc rồi dùng dụng cụ banh mắt bắt mắt gã ta mở to ra, sau đó cầm dao mổ và một thiết bị khác, vẻ mặt nghiêm túc.
Dường như sắp mổ thật đến nơi.
Vương Ân cần môi chảy cả máu, gắng gượng để không hét lên “dừng lại”.
Cho đến tận khi con dao mổ của Egan mới vừa chạm vào mi mắt gã ta, đột nhiên cơ thể gã ta run lên: “Dừng, dừng lại!"
Egan đã dừng lại thật, đưa mắt xin ý kiến Tư Bác Văn. “Bây giờ cho anh chọn một con đường, hoặc là tiếp tục, hoặc là khai toàn bộ sự việc ra” Lục Nghiên Tịch nói chậm rãi.
Vương Ân gần như không hề do dự: “Tôi khai hết với các cô."
Có được câu nói này, Egan mới giúp cởi trói, thả người xuống.
Chân Vương Ân mềm nhữn, ngồi thụp xuống đất, giọng nói rầu rĩ: “Hỏi đi” Thay vì những lời nói đó, anh ta đã lựa chọn bản thân mình.
Con người ai cũng ích kỷ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!