Thời tiết âm u ngày càng xám xịt, có thể ngửi được hơi nước mát lạnh lan tràn trong không khí.
Đột nhiên, một tia chớp xé ngang bầu trời, chiếu sáng cả căn phòng, ngay sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.
“Á!” Lý Tang Du hoảng sợ ôm lấy con gấu bông to ở bên cạnh, người run rẩy cố chống cự lại tiếng sấm đã làm cô sợ hãi từ khi còn nhỏ này.
Cô mất mẹ từ sớm, mỗi lần trời mưa sấm sét đều là ba ở cùng cô. Bây giờ, chỉ có dể dựa vào chính mình chống cự.
“Cậu chủ, cậu đã về rồi!” Người giúp việc nhận lấy ô che trong tay Lục Huyền Lâm.
Kỳ lạ là ngày thường cậu chủ nhà mình phải đến nửa đêm mới về này, hôm nay còn chưa đến năm giờ chiều đã về rồi.
Lục Huyền Lâm cởi áo ngoài trên người đưa cho người giúp việc: “Mợ chủ thế nào?”
“Mợ chủ lại ngủ cả một ngày.”
“Hả?” Lục Huyền Lâm nhíu mày: “Sao lại như vậy?”
“Cô ấy không ăn gì cả, đồ ăn mang lên đều không động vào.”
“Thật không biết tốt xấu gì!” Lục Huyền Lâm lạnh lùng cất bước lên tầng.
“Mợ chủ đang ở phòng của cô ấy.”
Lục Huyền Lâm khựng lại, sau đó quay người đi về phía căn phòng sâu nhất trong tầng một. Anh đẩy cửa ra, thẳng tay xốc chăn trên giường.
“Đứng lên!”
Người trên giường ôm gấu bông to vùi đầu xuống giường, hoàn toàn không có phản ứng với bên ngoài.
Lục Huyền Lâm túm tay Lý Tang Du, anh cảm nhận được nhiệt độ dưới bàn tay, cùng với sự run rẩy nhè nhẹ.
Trong lòng giật mình không thôi, Lục Huyền Lâm nói nhỏ nhẹ hơn: “Lý Tang Du?”
Vẫn không có phản ứng gì.
Đáng chết!
Lục Huyền Lâm đột nhiên nhận ra, cô run thế này vì bị sốt.
Anh không nói hai lời, nhanh tay ôm Lý Tang Du đang hôn mê lên, chạy như bay ra phòng ngủ, hét lớn một tiếng: “Chuẩn bị xe, đi bệnh viện!”
Nhóang lên một cái đã qua hai tuần.
Lý Tang Du ở trong phòng ngủ của Lục Huyền Lâm cũng được khoảng hai tuần.
Từ sau khi trở về từ bệnh viện, cô đã bị giam cầm tại căn phòng rộng lớn này, nơi duy nhất có thể đi chính là phòng khách và phòng căn.
Ngày ngày ngoài ăn và ngủ, chính là ngồi ở ban công phòng ngủ đọc sách, phơi nắng.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng đầu xuân âm áp chiếu lên người cô, khiến cả người ấm áp vô cùng. Lần này bị bệnh, làm cho cô có cảm giác nhờ họa được phúc, hưởng thụ nghỉ ngơi.
Tâm trạng phải nói là thật sự sung sướng.
Trên ban công rộng có bàn du dây một người, cô ngồi trên bàn đu dây, nhẹ đung đưa, cảm nhận từng cơn gió mát. Không ngờ một người đàn ông như Lục Huyền Lâm còn thích bàn đu dây. Lúc này trái lại là cô được lời.
Di động chợt reo vang.
“A lô? Viện trưởng Tô…” Lý Tang Du xin lỗi người đầu bên kia: “Thời gian trước tôi vốn dự định sẽ đến, sau lại có việc nên bị trì hoãn, mấy người nữa tôi sẽ đến thành phố C…”
Còn chưa nói xong, điện thoại chợt bị người cướp mất.
“Bộp” điện thoại bị ném mạnh xuống đất, vỡ tan ra thành mấy mảnh.
Lý Tang Du quay đầu lại, cơn tức chợt xông lên đỉnh đầu: “Lục Huyền Lâm, anh điên rồi à?”
“Ai cho cô đi thành phố C?” Cả người Lục Huyền Lâm như tản ra khí lạnh: “Đi tìm người dự bị?”
Lý Tang Du sửng sốt, mất một lúc mới nhận ra lần đó cô thuận miệng bịa chuyện đi tìm người dự bị, thế mà anh lại coi là thật.
Nhìn di động đã vỡ, cô thậm chí còn không có ý muốn giải thích, chỉ thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Lục, tuy rằng tôi gả cho anh, nhưng tôi vẫn là người tự do, có quyền quyết định muốn đi đâu thì đi.”
“Cô dám đi thành phố C, tôi đánh gãy chân cô.” Lời nói của Lục Huyền Lâm lộ ra sự tàn nhẫn vô tình.
Lý Tang Du đối diện với Lục Huyền Lâm đang trợn mắt tức giận, cô lại bình tĩnh như không, dường như lời uy hiếp của anh hoàn toàn không là gì đối với cô.
Vốn Lục Huyền Lâm đang trong cơn giận dữ, đối mặt với Lý Tang Du thản nhiên như vậy giống như một quyền đánh vào bịch bông, không có chỗ trút: “Không còn lời nào để nói?”
Trong mắt Lý Tang Du hiện lên vẻ chán ghét: “Tôi mệt, muốn về phòng mình.”
Dựa vào việc anh đưa cô đến bệnh viện, cô sẽ không so đo với anh.
Ngay khi cô chuẩn bị vòng qua anh, Lục Huyền Lâm chợt túm lấy tay cô: “Sau này cô ngủ ở đây.”
“Không!”
“Lý Tang Du!” Lục Huyền Lâm dùng sức kéo Lý Tang Du, kéo đến khi khoảng cách giữa hai người bằng không, anh mới cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt tràn đầy vẻ uy hiếp: “Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi.”
Lý Tang Du lại đối diện với đôi mắt của anh lần nữa, nhìn anh không chút sợ hãi: “Anh thử khiêu chiến tam quan của tôi nữa đi.”
Lục Huyền Lâm sửng sốt, có ý gì?
“Tôi đã làm được điều mình nên làm, anh thì không!”
Chỉ vì một người dự bị chưa biết thật giả, anh ta đã hạn chế cô. Nhưng anh ta ở ngoài, còn là làm trò trước mặt cô, anh ta không có tư cách yêu cầu cô. Đam Mỹ H Văn
Nghĩ đến viêc này, cô lại thấy ghê tởm.
Nhìn vẻ ghét bỏ trên mặt Lý Tang Du, lòng Lục Huyền Lâm chợt kinh hãi, tức khắc hiểu được lời cô nói có ý gì.
“Nếu không phải cơ thể ông cụ Lục không tốt, một lòng muốn ôm cháu trai thì bây giờ tôi và anh vẫn là người xa lạ. Nếu tôi đã làm hết trách nhiệm cháu dâu, anh nên biết rõ tôi đã hoàn thành trách nhiệm của mình. Về phần có thể mang thai hay không, phải xem ông trời có giúp nhà họ Lục hay không.”
Lý Tang Du vung tay, giãy ra khỏi gông cùm xiềng xích của Lục Huyền Lâm, nhưng chân còn chưa bước ra, tầm nhìn đã bị đảo loạn, cả người ngã xuống giường.
Ngay sau đó là lún sâu xuống nệm giường co giãn, anh chặn cô lại.
“Hoàn thành nhiệm vụ?” Khóe miệng Lục Huyền Lâm mang tàn nhẫn: “Cái cô nợ tôi, cả đời này cũng không trả hết, trừ phi tìm được Lý Uyển Khanh.”
Lại là Lý Uyển Khanh.
Có đôi khi Lý Tang Du chỉ mong Lý Uyển Khanh cứ biến mất khỏi thế giới này vĩnh viễn.
Dựa vào cái gì mà cô phải gánh cái nồi thay Lý Uyển Khanh.
Cùng là một cái tội chưa biết đúng sai đã cướp lấy hạnh phúc cả đơi cô, vậy được rồi, để cho Lý Uyển Khanh biến mất vĩnh viễn, Lục Huyền Lâm mãi mãi không chiếm được hạnh phúc anh ta muốn, mọi người cùng nhau đau khổ.
“Mời anh tránh ra. Mỗi lần làm chuyện này với anh, tôi lại ghê tởm muốn nôn.”
Lục Huyền Lâm không giận, trái lại còn cười nói: “Vậy không ngại làm cô càng buồn nôn hơn…”
Lời còn chưa dứt, một tiếng “xoẹt” vang lên, Lục Huyền Lâm vô tình xé rách váy ngủ của Lý Tang Du.
“Á!” Lý Tang Du kinh hãi thét lên, cái đổi lấy chính là xé rách càng kịch liệt hơn.
Trở lại công ty lần nữa, Lý Tang Du vừa vào phòng tài liệu đã cảm thấy không khí không đúng.
Cô đã quen với lời đồn nhảm, nhưng đó cũng là hành động sau lưng cô, bây giờ lại xảy ra ngay trước mặt cô.
Phong ba mang thai vừa mới nổi lên cô đã nghỉ ngơi, vì thế lời đồn lập tức nổi lên: bởi vì Lý Tang Du mang thai tiểu thái tử, bị vợ tổng giám đốc ép đi sinh non, cho nên mới xin nghỉ…
Đối mặt với người thất thế, nhân viên trong phòng Lý Tang Du đều mang thái độ bỏ đá xuống giếng, làm việc không chú tâm, thường xuyên làm sai.
“Tần Dao, sao tài liệu này của cô lại thiếu số trang? Còn cả nội dung bị lặp lại nữa, đây là lần thứ mấy rồi?” Một ngày nay, tâm trạng của Lý Tang Du đã mệt mỏi đến không thể nhịn nổi lửa giận nữa.
Một người hai người làm sai còn chưa nói, bây giờ ngay cả người trong phòng cô cũng chống lại cô.
“À, là tôi không chú ý.” Tần Dao bày ra vẻ mặt không quan tâm.
“Sửa lại hết ngay cho tôi. Một chuyện như vậy cũng không làm được, cô còn có thể làm gì? Làm được thì làm, không làm được thì cuốn gói đi đi.” Lý Tang Du cao giọng, từ giọng điệu nghiêm khắc đến câu từ đến là cố ý.