CHƯƠNG 877
“Chậc chậc chậc, đúng là vở kịch mẹ con thâm tình xuất sắc” Tư Bác Văn bỗng lên tiếng, bóng người bước ra từ trong bóng tối, đôi chân thon dài bước đến trước từng bước. Anh nhìn hai người đang hoảng sợ trước mặt, nụ cười trên môi càng tươi hơn: “Đi gấp như vậy là vì mang theo thứ gì đó à?”
Không đợi Tư Bác Văn ra tay, mười mấy vệ sĩ đã tiến lên, sau khi khống chế bọn họ xong bèn mở rương đồ ra. Mặc kệ mẹ con bọn họ ngăn cản thế nào, vệ sĩ vẫn thẳng †ay giữ người, dùng hai tay không cứ thế mở rương ra, đồ vật bên trong lộ ra ngoài.
Rương gỗ được lót lớp bông mềm mại, bên trong còn có đặt bìa cứng, vệ sĩ mở ra, lấy đồ vật đặt trên mặt đất.
Hai mắt Tư Bác Văn nhìn kỹ món đồ, anh ngồi xổm xuống, †ay cầm lọ sứ tinh tế lên và quan sát: “Khá đấy, lại còn là văn vật”
Đồ sứ thanh hoa thời nhà Nguyên, ba cái giống nhau như đúc, chất lượng và hình dáng của đồ sứ đều cực phẩm, trông giá trị cũng không rẻ.
Tư Bác Văn lạnh nhạt nói xong bèn vung tay lên, vệ sĩ lập tức cất đồ vật lại vào trong rương.
“Không được nhúc nhích! Tất cả đều đứng yên” Bên ngoài bất ngờ vang lên âm thanh ầm ï, chẳng bao lâu, một đội cảnh sát đã đi đến bao vây nơi này, người chỉ huy khống chế xong tình hình mới đi ra: “Là ai gọi điện báo án?”
Lục Nghiên Tịch vân núp ớ trên chiếc rương nhìn sang Hoáắc Vũ Khải, thấy anh ta lắc đầu với mình, cô mới chuyển tầm mắt lên người Tư Bác Văn ở bên dưới.
Chỉ thấy Tư Bác Văn cười đáp: “Là tôi, nơi này có người buôn lậu súng ống” Dứt lời, anh lùi về sau một bước, lấy. một cây súng từ trong ngực ra ngoài rồi nhẹ nhàng ném vào trong rương.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!