Không còn người giúp việc nữa, cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh.
Nơi duy nhất phát ra tiếng động chính là tiếng bát đĩa muôi đũa thỉnh thoảng phát ra từ trong bếp.
Lý Tang Du chống cằm, ánh mắt chuyển tới chuyển đi theo bóng người trong bếp.
Dáng người Lục Huyền Lâm cao lớn cân đối, da màu lúa mạch, gò má góc cạnh rõ ràng, ngoại hình như thế, ngũ quan như thế, lại đi cùng với khí phách bẩm sinh và gia thế tài phiệt, có nói là người đàn ông kim cương cũng không ngoa chút nào.
Lý Tang Du không hiểu tại sao người trong ngành lại rất thích lấy anh ra so sánh với Thái Vũ Hàng.
Thái Vũ Hàng không cao lớn như Lục Huyền Lâm, thuộc kiểu cao gầy, da cũng là màu lúa mạch, ngũ quan cũng rất tuấn tú, nhưng trên người anh ta không có khí phách thu hút người khác mà lại có vẻ dịu dàng nhu hòa như mang theo ánh mặt trời. Đương nhiên, ánh mặt trời của Thái Vũ Hàng là để cho người hâm mộ thấy, Lý Tang Du từng nhìn thấy dáng vẻ tàn nhẫn độc ác của anh ta.
Nếu so ra thì ở trong lòng Lý Tang Du, Thái Vũ Hàng hơi kém hơn một chút.
Trong phòng bếp, Lục Huyền Lâm vừa thao tác vừa xem công thức, tư thế và động tác tính ra cũng đâu ra đấy. Lúc này trông anh rất giống một người đàn ông tốt của gia đình.
Lục Huyền Lâm là một người nhiều mặt, ở những trường hợp khác nhau anh sẽ bày ra những bộ mặt khác nhau. Giống như bây giờ, lúc anh nghiêm túc tập trung làm một việc gì đó thì trông cực kỳ hấp dẫn.
Lý Tang Du đột nhiên phát hiện mình bị dáng vẻ tập trung làm việc của anh hấp dẫn.
Nếu như không có Lý Uyển Khanh, hai người họ có lẽ có thể chung sống hòa thuận vui vẻ.
Cây gai này, cô sẽ không bao giờ nhổ đi được.
Đầu óc nghĩ ngợi linh tinh một lúc, mùi thơm thức ăn đã truyền tới.
"Đây là gà cung đình." Lục Huyền Lâm đặt một đĩa đồ ăn màu sắc đẹp đẽ xuống trước mặt Lý Tang Du: "Nếm thử xem mùi vị thế nào?"
Lý Tang Du cũng không khách sáo, cầm đũa lên nếm thử một miếng: "Thật sự không tệ, đây thật sự là lần đầu tiên anh làm sao?"
"Đương nhiên! Cô đã bao giờ thấy tôi nấu ăn chưa hả."
Thiên phú!
Thật sự là thiên phú!
Nhìn thoáng qua khuôn mặt vẫn thản nhiên của Lục Huyền Lâm, lại nhìn căn bếp ngay ngắn gọn gàng như lúc trước, Lý Tang Du bị thứ gọi là thiên phú này đánh bại.
Đang chuẩn bị ăn miếng thứ hai, cô dừng đũa, nhìn Lục Huyền Lâm: "Rốt cuộc là các anh muốn làm cái gì? Mua cho tôi một khoản bảo hiểm nhân thọ kếch xù à?" Cô vừa nói vừa khẩy khẩy đồ ăn trong đĩa: "Trong này không có độc đấy chứ?"
Nghe đến đây, nhìn động tác rất chướng mắt của cô, Lục Huyền Lâm thật sự muốn cho người phụ nữ không biết điều này một cái bạt tai.
"Bây giờ mới phát hiện sao? Đã muộn rồi! Có phải là bụng bắt đầu khó chịu rồi không? Thử sờ lên mặt xem đã đổ máu chưa?"
Lời này khiến Lý Tang Du bật cười khanh khách: "Làm gì nhanh thế chứ!"
Cãi nhau với Lục Huyền Lâm nhiều năm như thế, bây giờ cô lại cảm thấy đấu võ mồm như vậy cũng không tệ chút nào.
Nhưng mà cô và anh đều khác loài, đều là kiểu người không ra bài theo lẽ thường.
Nhìn Lý Tang Du trước kia vẫn rất hiếm khi cười thành tiếng trước mặt anh, Lục Huyền Lâm cũng có suy nghĩ như vậy.
Nếu thật sự cứ đấu võ mồm như thế này tới già thì có khi cũng là một chuyện may mắn.
"Hôm nay làm một đĩa trước đã, đủ cô ăn cơm rồi." Lục Huyền Lâm ra khỏi phòng bếp, đi lên tầng.
Chẳng lâu sau có tiếng nước chảy truyền tới, không cần hỏi cũng biết là anh đang tắm.
Lý Tang Du ăn cơm một mình, buồn tẻ liếc mắt nhìn thấy điện thoại của Lục Huyền Lâm đang để bên cạnh.
Cô cầm lên mở khóa ra, màn hình hiển thị cần nhập mật khẩu.
Nghĩ ngợi một chút, cô nhập sinh nhật của Lý Uyển Khanh vào, kết quả một lần trúng phóc.
Lý Tang Du không khỏi cười gian xảo, cô biết rõ tình yêu của Lục Huyền Lâm giành cho Lý Uyển Khanh mà.
Hình nền điện thoại cũng là ảnh chụp chung của hai người họ.
Lý Uyển Khanh rất thanh tú, lại cộng thêm dáng người gầy yếu nhu nhược, rất dễ nhận được tình cảm của những người đàn ông đề cao chủ nghĩa đàn ông.
Lục Huyền Lâm rõ ràng là một người đàn ông như vậy.
Trong ảnh, Lục Huyền Lâm cười rất vui vẻ, cô nhớ lại mấy năm nay, gần như anh chẳng hề mỉm cười.
Kết hôn hai năm, mỗi lần hai người gặp nhau đều cãi cọ ầm ĩ, hoặc nếu không thì cũng là anh bị cô chọc tức xì khói, nổi cơn tam bành.
Cô và Lục Huyền Lâm thật sự đúng là bát tự không hợp, tính cách cũng không hợp.
Càng nhìn ảnh lại càng thấy hai người này là một đôi giai nhân trời đất tạo nên.
Cô lại càng giống kẻ thứ ba phá hoại đôi tình nhân này.
Lý Tang Du không khỏi cười khổ một hồi.
Dù cho Lý Uyển Khanh mất tích thì cô cũng không nên xen vào. Nếu như nói Lý Uyển Khanh là cây gai đâm vào giữa cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Huyền Lâm thì cô chính là một ngọn gió trong đoạn tình cảm không thể phá vỡ giữa Lục Huyền Lâm và Lý Uyển Khanh, đứng bên ngoài bức tường không lọt gió bao bọc tình cảm của hai người họ, cô chẳng thể thẩm thấu vào.
Liếc nhìn giao diện điện thoại của Lục Huyền Lâm, giao diện rất đơn giản, chẳng có quá nhiều phần mềm, nhìn thấy thư viện ảnh, cô thẳng tay bỏ qua, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết chắc chắn bên trong đều là ảnh chụp của anh và Lý Uyển Khanh.
Cô không muốn xem, mở Facebook, nhập ID FB của mình vào, chụp lại đĩa gà cung đình trước mặt, viết một câu: Đĩa thức ăn đầu tiên anh ấy nấu cho tôi!
Đăng kèm với bức ảnh vừa chụp.
Facebook chỉ là nơi bình thường cô hay dùng để lướt tin tức xã hội nóng sốt và đăng mấy câu tâm trạng, rất ít kết bạn, cũng rất ít tương tác, nhưng người theo dõi cô lại không ít, bởi vì mấy status tâm trạng của cô có thể thu hút sự đồng cảm của một số người.
Facebook này mới đăng được mấy phút thì đã nhận được không ít bình luận.
Lý Tang Du vừa ăn vừa xem bình luận, đều là mấy câu hâm mộ và ghen tị:
"Muốn ngược FA đấy à?"
"Người khoe khoang hạnh phúc phải lôi ra bắn chết!"
Lướt xuống bên dưới còn có một câu thú vị hơn: "Chị à, chờ hai người chia tay, tôi sẽ làm cho chị một đĩa ngon hơn thế này."
Lý Tang Du bật cười, nhìn thoáng qua tên Facebook: Thiếu niên lan tâm!
Cô cũng không để bụng, ngón tay trượt xuống, xem tiếp bình luận bên dưới.
Lúc này, tiếng nước tắm trên tầng ngừng lại.
Lý Tang Du vội vàng thoát khỏi Facebook, tắt màn hình điện thoại, thả lại chỗ cũ, tiếp tục bữa ăn.
"Từ bao giờ mà mồm cô nhỏ lại thế? Ăn lâu thế rồi mà cứ như không động đũa, rốt cuộc cô có ăn không?" Lục Huyền Lâm quấn khăn tắm, để trần nửa người trên nhìn đĩa thức ăn.
"Để xác nhận xem có độc hay không, tôi lật từng miếng một, nhìn từng miếng một, phải xác nhận là không có vấn đề gì rồi mới có thể cho vào miệng, quá trình này đòi hỏi thời gian." Ánh mắt Lý Tang Du mang theo ý cười chế giễu.
"Thế cô đã ăn xong chưa? Muốn ăn thì mau ăn đi, không ăn thì đi đổ." Anh mà tin lời Lý Tang Du nói thì có quỷ thật ấy.
"Được rồi, tôi ăn ngay đây." Lý Tang Du cũng không quan tâm xem có thể gây béo phì hay không, nhanh chóng và cơm trong bát.
Chẳng mấy phút sau đã ăn uống xong xuôi, Lý Tang Du tự giác thu dọn bát đũa, đưa vào bếp rửa dọn.
Rửa xong, cô vừa quay người lại thì đã phải một bức tường thịt, hai bàn tay ướt nhẹp cứ thế sờ soạng trên bức tường thịt.
Thân thể ấm áp và hai bàn tay lạnh băng, sự kích thích nhân đôi này khiến Lục Huyền Lâm hơi nhíu mày lại.
"Anh muốn làm cái gì?" Lý Tang Du cảm nhận được anh ôm lấy eo cô.
Tư thế này rất ái muội, khiến người từng trải như cô cũng dự cảm được hành vi tiếp theo của anh.
Trên người anh có mùi sữa tắm hòa lẫn với hơi ấm cơ thể, Lý Tang Du bất giác hơi ngửa người ra sau.
Người gần như chưa từng có tư thế thân mật như thế này với anh như Lý Tang Du rất không quen với kiểu tiếp xúc này, trong lòng cô hơi hốt hoảng.