CHƯƠNG 484
Lục Huyền Lâm nhẹ nhàng buông lỏng hai tay mình ra, ánh mắt vẫn dừng ở trên người Tiền Vũ Lam.
“Cậu cả ơi, cậu thật là đáng sợ quá đi…” Tiền Vũ Lam bị Lục Huyền Lâm nhìn chằm chằm như thế này thì không chịu được, vừa mới được buông ra thì liền chạy đến bên cạnh Tiền An Na.
Chưa đầy một lát, lại chạy đến trước mặt Lục Huyền Lâm, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình lau lau nước mắt ở trên mặt anh: “Cậu cả không khóc nữa nè, xấu quá đi thôi.”
Lục Huyền Lâm giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô bé, lại nhéo nhéo khuôn mặt tươi cười của cô bé, yêu thích không buông tay.
Tiền Vũ Lam bị hành động đó của anh dọa sợ, lại chạy về bên cạnh mẹ một lần nữa, trốn ở sau lưng cô ta, chỉ ló một cái đầu nhỏ ra ngoài, đôi mắt to tròn nhìn Lục Huyền Lâm.
Hai người một lớn một nhỏ cứ nhìn nhau như thế.
“Được rồi, Vũ Lam, chúng ta phải đi thôi.” Tiền An Na ôm lấy con gái.
“Bây giờ đã muốn đi rồi hả, không ở thêm mấy ngày.” Mẹ Lục hỏi.
“Vâng ạ, bọn cháu đã mua vé máy bay một tiếng đồng hồ nữa, chuẩn bị rời khỏi đây.” Tiền An Na nhìn Lục Huyền Lâm vẫn còn đang nhìn con gái của mình: “Anh họ, giữ gìn sức khỏe.”
Nhìn Tiền An Na đi khỏi, Lục Huyền Lâm không nói tiếng nào.
“Cậu cả ơi, nếu như cậu cả thích cháu thì đợi đến lúc cháu trưởng thành, cậu đến tìm cháu nha.” Tiền Vũ Lam kêu lên với Lục Huyền Lâm.
Một câu nói làm những người ở đây kinh ngạc, bao gồm cả Lục Huyền Lâm.
Hóa ra là trong ý thức của cô bé suy nghĩ như thế.
Nếu là bình thường, mọi người sẽ không biết nên khóc hay nên cười, nhưng mà bây giờ chẳng có ai cười nổi.
Bởi vì nước mắt trên gương mặt ít khi khóc của Lục Huyền Lâm, bởi vì ánh mắt lưu luyến không rời của anh.
Sau khi Tiền Vũ Lam đi rồi, Lục Huyền Lâm lại lâm vào trạng thái ngu ngốc như trước kia, tiếp tục nhặt mảnh giấy vụn dưới đất, tiếp tục giả làm một người câm điếc.
…
Sau một thời gian ngắn, Lục Huyền Lâm chủ động mở miệng nói chuyện, câu nói đầu tiên chính là: con muốn gặp Trịnh Uyển Khanh.
Sau khi Trịnh Uyển Khanh mừng rỡ chạy đến gặp Lục Huyền Lâm, cô ta lập tức dâng trào nước mắt: “Lục Huyền Lâm, em tưởng là anh không còn muốn gặp em nữa, em tưởng là anh không cần em nữa!” Nói xong, cô ta liền ôm lấy eo của anh.
Lục Huyền Lâm bình tĩnh, chậm rãi đẩy tay của cô ta ra: “Ngày hôm nay tôi gặp cô, cũng xem như là xử lý chuyện có đầu có đuôi, cô không cần phải tiếp tục làm gì nữa.” tải áp truyện hola đọc tiếp nhé
“Cái gì?” Trịnh Uyển Khanh kinh ngạc nhìn Lục Huyền Lâm.