Những lời này tràn đầy tình cảm, biểu đạt tấm lòng biết ơn nhà họ Lý đã nuôi dưỡng Trịnh Uyển Khanh nhiều năm như vậy của Trịnh Khôi.
Bất kể là trên thương trường anh lừa tôi gạt hay về lục đục đấu đá trong lòng, sắc mặt ông cụ Lục lão luyện mấy chục năm không hề có bất kỳ biến hóa nào, vuốt bộ râu bạc dưới cằm: “Nhà họ Lục chúng tôi là gia tộc lớn, con cháu có hưng thịnh hay không ảnh hưởng tới tương lai của nhà họ Lục. Nếu Trịnh Uyển Khanh có thể mang thai sinh con, tôi không có lý do gì phản đối chúng kết hôn.”
Thái độ của ông cụ Lục nhàn nhạt, không phản đối cũng không đồng ý, chỉ đá trái bóng này về cho nhà họ Trịnh.
Muốn kết hôn không thành vấn đề, mấu chốt là Trịnh Uyển Khanh có thể sinh con sao?
“Ông nội, ba con nói sẽ dẫn con đến bệnh viện tốt nhất ở nước ngoài chữa trị…” Trịnh Uyển Khanh có chút gấp, nếu không phải cô ta bây giờ không thể mang thai, cô ta cũng không đến mức thấp hèn như vậy.
Ông cụ Lục nhìn cô ta, ánh mắt sáng quắc có chút đạm mạc: “Trịnh Uyển Khanh, ông cũng xem như nhìn cháu từ nhỏ đến lớn, ba của Tang Du đối xử với cháu thế nào, cháu rõ ràng hơn ông. Bây giờ ông ấy vừa mất, cháu đã nôn nóng đến bàn chuyện kết hôn như vậy, chẳng lẽ ơn nuôi dưỡng mười mấy năm, cháu quên nhanh vậy sao?”
Đây là một cái bạt tai vô hình, tát ‘bốp’ lên mặt Trịnh Uyển Khanh, mặt cô ta lập tức đỏ bừng, chột dạ không dám nhìn ông cụ Lục.
Cuối cùng, Trịnh Uyển Khanh đành lén lút kéo tay áo Lục Huyền Lâm vẫn luôn không nói chuyện cầu cứu.
Lục Huyền Lâm không kiên nhẫn cau mày, vẫn không mở miệng. Anh căn bản không chú ý nghe họ đang nói gì, trong đầu đều là Lý Tang Du.
Hôm đó, anh ra khỏi nhà họ Lý, dù đã đi rất xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc đứt ruột đứt gan của Lý Tang Du, rất nhiều lần anh muốn vòng trở lại an ủi cô, cuối cùng lại chỉ có thể thu lại bước chân. Anh đã không còn bất kỳ thân phận gì để an ủi cô nữa rồi, hơn nữa, anh cũng nhìn ra sự bài xích và chán ghét của cô đối với mình.
Mấy ngày nay, cô sống thế nào?
Bên cạnh không có người thân, nhất định rất khổ sở.
Nhìn lại Trịnh Uyển Khanh, ba Lý qua đời, cô ta ngoại trừ khóc một tí lúc đó thì như chưa từng có gì xảy ra, hôm nay còn có tâm trạng đến bàn hôn sự?
Chuyện này khiến trong lòng Lục Huyền Lâm chẳng biết hình dung ra sao.
Ba Lý đối xử với Trịnh Uyển Khanh thế nào, anh nhìn rất rõ ràng, dù là nuôi con mèo con chó mười mấy năm cũng sẽ không vô tình với sự ra đi của chủ nhân như vậy.
Lục Huyền Lâm chỉ cảm thấy bên tai rất ồn ào, không phải nói tính tình Lý Tang Du không tốt sao, chính là nói cô quá ngạo mạn, trước nay chưa từng niềm nở lấy lòng người nhà họ Lục.
Lục Huyền Lâm nhịn mãi, trong lòng bỗng nhen nhóm lửa giận không tên, đứng bật dậy, cầm ly trà trên bàn, “choang” một tiếng hung hăng ném xuống đất, tức giận hét lên: “Im miệng hết cho tôi!”
Tất cả mọi người bị tiếng hét đột ngột này dọa sợ, phòng bao ồn ào thoáng chốc yên tĩnh lại.
Lục Huyền Lâm chuyển mắt nhìn Lục Hương Cầm: “Cô cả, Lý Tang Du ngay cả tài sản của ông nội cũng từ bỏ rồi, nào có yêu tiền như cô vừa nói?”
“Hả? Cô ta từ bỏ rồi?” Lục Hương Cầm sững sốt.
“Bộp!” Lục Huyền Lâm vứt đơn từ bỏ lên bàn.
Tất cả mọi người có mặt đều chấn động.
Số tài sản lớn như vậy, nói từ bỏ liền từ bỏ, những người có mặt đều tự hỏi lòng thật sự không ai có thể làm được.
Lục Hương Cầm như bị người ta bóp chặt cổ họng, nghẹn không nói ra lời.
Lục Huyền Lâm có chút phiền chán, cầm điện thoại xem mãi, không ngừng lướt: “Sao không trả lời điện thoại?”
Tiêu Hà không nhìn nổi nữa: “Lục Huyền Lâm, bây giờ đang bàn hôn sự của cháu và Uyển Khanh, đã ly hôn với Tang Du rồi, thì không nên lại quản chuyện của cô ta nữa.”
Lục Huyền Lâm vốn là bụng đầy lửa giận, vừa nghe thấy câu này, lập tức bùng nổ: “Hôn sự? Chồng bà vừa mới mất.” Nói rồi, lại chỉ sang Trịnh Uyển Khanh: “Ba nuôi cô ta vừa qua đời, các người còn có tâm trạng bàn hôn sự?”
Trịnh Uyển Khanh chưa từng thấy Lục Huyền Lâm tức giận như vậy, không dám mở miệng, trong lòng lại không hề thoải mái.
Lửa giận của anh đến từ Lý Tang Du, anh còn đang lo lắng cô ta?
Lục Hương Cầm ở một bên đành tìm ông cụ giúp đỡ: “Ba, Lục Huyền Lâm như vậy có phải vô lễ quá rồi không?”
Dù sao nổi giận ngay trước mặt người nhà họ Trịnh như vậy, chất vấn đối phương như thế, cũng sẽ tổn hại mặt mũi nhà họ Lục.
Ông cụ Lục lại dáng vẻ không hề quan tâm, chỉ lo uống trà, đối với thái độ của Lục Huyền Lâm không chút bất mãn.
“Lục Huyền Lâm, dì Tiêu sắp là mẹ vợ của cháu rồi, đây là thái độ cháu nên có sao?” Trịnh Khôi không nhìn nổi nữa, đứng dậy chỉ vào Lục Huyền Lâm chỉ trích một trận.
Thuận theo tay Trịnh Khôi vươn ra, Lục Huyền Lâm trực tiếp bắt lấy một cú hất vai, hất ngã Trịnh Khôi xuống đất, lại nhanh chóng đấm một cú lên mặt ông ta.
Hai động tác liền mạch.
Trịnh Khôi không chút phòng bị liền bị đẩy ngã như vậy, lại thêm một đấm, mờ mịt nửa ngày không bò dậy nỗi.
Tất cả biến cố xảy ra quá đột ngột, mọi người nhìn đến trợn mắt há mồm.
Ai có thể nghĩ tới Lục Huyền Lâm lại đột nhiên ra tay với ba vợ tương lai của mình.
“Thằng này…”
Lời của Trịnh Khôi còn chưa nói xong, liền bị Lục Huyền Lâm tức giận ngược lại: “Một đấm này là trả cho cái tát ông dám đánh Lý Tang Du. Ông đã xem trọng lớn bé như vậy, vậy người lớn nhà họ Trịnh như ông lại có tư cách gì đánh thiên kim của nhà họ Lý?”
Lời của anh và lời của Lý Tang Du lúc đó giống hệt nhau.
Sắc mặt Trịnh Uyển Khanh rất khó coi, Lục Huyền Lâm làm vậy ai cũng có thể nhìn ra là đang đòi lại công bằng cho vợ trước Lý Tang Du, vậy vị trí vợ tương lai này của cô ta liền rất ngượng ngùng.
Sắc mặt Tiêu Hà cũng rất khó coi, vội đỡ Trịnh Khôi dậy, Lục Huyền Lâm hôm nay hoàn toàn biến thành người bà ta không biết.
“Cậu, cậu…” Bị một đứa bậc con cháu dạy dỗ ngay trước mặt nhiều người như vậy, Trịnh Khôi lập tức cảm thấy mặt mũi mất sạch, tức giận mặt mày tái xanh.
Ông cụ Lục vẫn đang nhàn nhã uống trà, khóe miệng nở nụ cười.
Quyết đoán, có!
Can đảm, có!
Thân thủ, có!
Không hổ là cháu ông.
Chính vào lúc bầu không khí đông cứng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng nổ tung, người trong phòng bao đều cảm thấy mặt đất dưới chân đang rung chuyển.
Tiếp đó, ngoài phòng bao tràn tới tiếng bước chân hỗn loạn, như đang chạy ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tất cả mọi người đều bất an đứng dậy.
Lục Huyền Lâm bất giác hoảng loạn trong lòng, vội vàng mở cửa, kéo một người đang chạy ra ngoài, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Nghe nói tập đoàn Lý thị có người châm nổ thùng xăng…”
Người khác đi qua cũng chen miệng: “Đúng vậy, còn bắt thiên kim nhà họ Lý, nói là muốn chết chung với cô ta…”
Lời của người này còn chưa nói xong, Lục Huyền Lâm đã xông ra ngoài.
Người nhà họ Lục và người nhà họ Trịnh đều lục tục ra khỏi khách sạn, đi về phía Lý thị.
…
Sau khi phát nổ, tập đoàn Lý thị như biển lửa, cách thật xa cũng có thể cảm nhận được hơi nóng bao trùm.
Ngoài cửa tập đoàn bị vây kín, thậm chí ngay cả bên trong tập đoàn cũng đầy người, tiếng nổ khiến đám người hỗn loạn, người bên trong chạy ra ngoài, người bên ngoài xông vào trong để xem tình hình.
Trong ngoài chen chúc, ngược lại đều kẹt cứng.
Lục Huyền Lâm xông đến Lý thị, không ngừng đẩy ra đám người chen vào trong: “Tránh ra, tránh ra…”