Chương 1237
"Buồn nôn”
Sau khi ném xuống hai chữ này, Vu Diễm My quay người bỏ đi thẳng.
Cô ta hất cằm chiếc cằm kiêu ngạo của mình lên, bộ dáng đó như muốn nói rằng, bản thân mình lợi hại như thế, không một ai có thể sánh được với mình.
Nhìn bộ dạng này của Vu Diễm My, lòng người đàn ông cũng trở nên không vui
Bất kể như thế nào, tôn nghiêm của một người đàn ông cũng không nên bị người ta chà đạp như thế, huống chỉ là bị một người phụ nữ chà đạp.
Người đàn ông bước nhanh về phía trước túm chặt lấy cánh †ay của Vu Diễm My.
"Mẹ kiếp, cô nói thêm một câu nữa thử xem, có tin tôi xé miệng cô ra hay không!"
Nói rồi, người đàn ông giơ cánh tay lên tát thẳng vào mặt Vu Diễm My không chút do dự.
Trong phút chốc, chỉ nghe thấy một tràng tiếng bạt tai vang đội lọt vào lỗ tai.
Vu Diễm My ngước mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tin được. Cái bạt tai vừa rồi kia, đánh đến mức đầu óc cô còn cảm thấy hơi lơ mơ.
"Anh, anh dám đánh tôi!"
"“AnhI"
"Rốt cuộc anh có biết tôi là ai không?"
Vu Diễm My nhìn người đàn ông, thẳng thừng gầm lên.
Cái tát vừa rồi thực sự phải gọi là dùng hết sức lực, đến bây giờ, Vu Diễm My vẫn cảm thấy khuôn mặt còn hơi đau rát. "Anh đợi đấy, xem tôi tính sổ anh như thế nào”
Một người trước giờ luôn huênh hoang như Vu Diễm My, không đặt những tên đàn ông chó này vào trong mắt. Không ngờ đến hôm nay cô ta lại vấp phải một tên như thế, cơn tức này nếu không trút ra thì làm sao cô ta chịu nổi. Nghe những lời này của Vu Diễm My, người đàn ông không khỏi mỉm cười.
"Cô nghĩ cô là ai?"