Chương 1123
"Lục Nghiên Tịch, xin hãy giúp tôi chuyện này”
Phải biết rằng Gia Bảo đã khóc rất lâu, nếu còn khóc nữa thì sẽ không tốt cho cổ họng của nó.
Tiếng khóc của đứa trẻ văng vẳng bên tai không ngừng. Không hiểu sao Lục Nghiên Tịch thấy lòng mình hoảng loạn, không biết qua bao lâu, cô cần răng đồng ý.
"Được"
"Nhưng không phải tôi nể mặt Tư Bác Văn anh đâu, chẳng qua là vì tôi thấy đứa trẻ kia khóc tội nghiệp quá thôi."
Lục Nghiên Tịch liếc mắt nhìn Tư Bác Văn, cô không sợ lời dọa dẫm của anh đâu.
Tiếp đó, Lục Nghiên Tịch cất bước đi lên lầu.
Tiếng khóc của đứa bé truyền tới từ đâu, Lục Nghiên Tịch đi theo hướng đó.
Nhìn bóng lưng của Lục Nghiên Tịch, ánh mắt quản gia đầy sốt ruột.
"Ông chủ, có cần tôi tìm thêm vài người xem có dỗ được cậu chủ không ạ?"
Nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Gia Bảo mà lòng còn hãi hùng. Mấy người giúp việc, bà vú cùng nhau ra trận mà chẳng làm gì được cả.
Chứ nói gì đến một Lục Nghiên Tịch nho nhỏ.
Sau một hồi suy nghĩ, quản gia thấy vẫn nên tìm thêm vài người, như vậy sẽ tương đối an toàn hơn.
Nhưng quản gia vừa nói xong thì Tư Bác Văn ngất lời. "Không cần"
"Chờ xem thế nào”
Tư Bác Văn ngồi trên sô pha, nét mặt đầy hờ hững.
Chẳng hiểu sao anh cứ thấy tâm trạng là lạ thế. Anh tin tưởng Lục Nghiên Tịch nhất định sẽ dỗ được Gia Bảo hết khóc.
Tư Bác Văn không biết nên giải thích như nào, chỉ cho là vậy. thôi.
Nhìn dáng vẻ liệu trước của Tư Bác Văn, quản gia bĩu môi, không nói nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!