Chương 1091
Chân trần bước qua tấm thảm mềm mại, mỗi một bước, đều giữ vẻ duyên dáng như một thục nữ, sau đó cẩn thận trèo lên giường, nằm lên người Tư Bác Văn, ôm anh với vẻ quyến luyến, cảm nhận nhịp tim của anh, cùng hương vị trộn lẫn giữa thuốc lá và rượu vang trên người anh.
Đã bao lâu rồi mình không được ôm anh thật chặt, cũng đã bao lâu rồi không ngửi thấy mùi hương trên người anh.
Nghĩ như vậy, cô ta bắt đầu từ từ cởi quần áo của mình, sự. kích động trong lòng trào dâng.
Ngụy Như Mai mới nghĩ đến, từ khi mình và Tư Bác Văn gặp. lại tới nay, không có một hành động thân mật nào, nghĩ đến dáng vẻ gượng gạo trước kia của Tư Bác Văn, Ngụy Như Mai càng phấn khích hơn.
Hôm nay cô ta mặc một bộ đầm vest OL, bộ đồ vest nhỏ trên người chỉ có một cái cúc áo, cô ta tùy ý cởi ra ném sang một bên, trong lòng nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mà đúng lúc này, đột nhiên Tư Bác Văn mở mắt ra, vốn khuôn mặt có đường nét lạnh lùng cứng rắn đen như mực, nhìn thấy Ngụy Như Mai dùng tư thế kỳ lạ như vậy ngồi trên người mình, hơn nữa còn chỉ mặc một cái áo vest, cả người cảm thấy giống như mắc bệnh sạch sẽ quá mức vậy, bỗng nhiên hơi buồn nôn, chán ghét muốn đánh người, nhưng lý trí vẫn ngăn anh lại kịp thời, anh lạnh lùng chất vấn: “Em đang làm cái gì vậy?”
Ngụy Như Mai đang tưởng tượng cảnh tượng hai người tình nồng ý đượm, đột nhiên nhìn thấy Tư Bác Văn mở mắt, nhất là khi đôi mắt đó vẫn còn sáng tỏ, đã bị kinh hãi, lại bị chất
vấn bất ngờ, tuy cô ta trà trộn vào giới kinh doanh lâu như vậy, trong lòng cũng không khỏi hoảng sợ, ngay cả vẻ mặt cũng bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Vừa muốn giải thích, nhưng nghĩ lại mục đích của mình, thì cô ta bỗng trở nên mạnh dạn thẳng thắn.
Ngụy Như Mai lập tức nằm xuống ôm lấy Tư Bác Văn, vừa nhẹ nhàng gọi tên Tư Bác Văn: “Bác Văn, Bác Văn, chúng ta đã lâu không ở bên nhau rồi, em biết có lẽ anh..” Vừa bắt đầu cởi quần áo của mình.
Lông mày dài thanh tú của Tư Bác Văn nhíu chặt, trên khuôn mặt đẹp trai đầy sự bất mãn và chán ghét, anh không thể hiểu được vì sao lúc đó cô ta tốt đẹp như vậy, bây giờ lại biến thành một người phụ nữ không từ thủ đoạn như vậy. Lẽ nào, thời gian thật sự có thể hoàn toàn thay đổi một người sao?
Tư Bác Văn dùng sức đẩy Ngụy Như Mai ra, kéo Ngụy Như Mai ra ngoài cửa, đuổi cô ta ra ngoài không chút thương
“Đủ rồi, Ngụy Như Mai” Giọng nói cực kỳ chán ghét vang lên từ đỉnh đầu.
Nhưng Ngụy Như Mai vẫn không chịu buông tha nắm chặt lấy cánh tay Tư Bác Văn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!