CHƯƠNG 1018
“Tôi... tôi... anh cách xa tôi chút đi."
Hơi thở lạnh lùng của người đàn ông cứ thế chui vào khoang mũi Lục Nghiên Tịch.
Trong lòng cô căng thẳng, bèn vươn tay đẩy Tư Bác Văn một cái.
Sau đó cô cũng không ngừng lui người về phía sau, không biết dưới chân vấp vào thứ gì mà bị ngã thẳng xuống.
Lục Nghiên Tịch hoảng sợ hét lên: “AI”
Thấy vậy, Tư Bác Văn nheo mắt lại.
Ngay lúc Lục Nghiên Tịch cho rằng mình sắp được tiếp xúc thân mật với sàn nhà.
Đột nhiên có một bàn tay ôm lấy cô từ phía sau.
Bịch một tiếng, Lục Nghiên Tịch tựa luôn vào ngực Tư Bác Văn.
Cô cứ thế nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của người đàn ông, từng nhịp lại từng nhịp.
Bỗng chốc, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình trở nên nóng rực.
Trái tim vốn đã không còn cảm giác với Tư Bác Văn, giờ lại bắt đầu không yên phận mà đập liên hồi. “Anh... anh buông tôi ra...”
Lục Nghiên Tịch vội vàng thu lại suy nghĩ của mình, muốn đẩy Tư Bác Văn ra.
Nhưng dù cô giấy giụa thế nào, cánh tay của Tư Bác Văn
vẫn giữ chặt vòng eo của cô.
“Sao? Ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói được?” “Đây là thái độ cư xử với ân nhân cứu mạng của cô à” Nghe thấy lời của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy trước mắt tối sâm, cạn lời vô cùng.
Mới chỉ vài phút ngắn ngủi mà Tư Bác Văn đã tự đặt cho mình một cái danh ân nhân cứu mạng luôn rồi.
Lục Nghiên Tịch không nhịn được mà lườm một cái: “Ân nhân cứu mạng gì thế? Sao tôi không biết vậy?”
Tư Bác Văn cười khẩy: “Xem ra người phụ nữ này muốn phủi mông không nhận người rồi?”
Lời nói của người đàn ông vừa trắng trợn vừa thô tục. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch đỏ lên, nguýt anh một cái.
“Phủi mông không nhận người cái gì! Anh đừng nói bậy bại”