Nếu cứ như vậy, cô không phiền chết cũng phải tức chết.
Cho nên trước hết phải giết gà dọa khỉ!
Lý Tang Du nói vậy, dù là người có da mặt dày như tường cũng không chịu được, sắc mặt Tần Dao tức khắc trở nên khó coi: “Oa, Nhóm trưởng Lý, cô đây là đến thời mãn kinh à? Chính cô bị vào lãnh cung cho nên đến tìm chúng tôi trút giận?”
Lý Tang Du nhíu mày, cái cô chờ chính là hiệu quả như vậy: “Cho dù tôi vào lãnh cung thì tôi cũng là phi tử, còn cô, cô là cái thá gì?”
Bị nói như vậy, Tần Dao xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, người trong phòng đều đang nhìn, nói thế nào cũng không thể chịu mất mặt được, cô ta đành bất chấp, nói lời châm chọc: “Thật sự coi mình là phi tử? Nhiều nhất cô cũng chỉ là phượng hoàng hoang, dựa vào kỹ năng giường chiếu để chiếm được cái chức trưởng nhóm nhỏ thôi. Nếu tổng giám đốc thật sự nhìn trúng cô, sao không cho cô làm giám đốc? Dựa vào chút sắc mà bò lên, cô có tư cách gì nói tôi?”
Lý Tang Du cười lạnh: “Có bản lĩnh cô cũng dựa vào nhan sắc rồi ngồi lên đầu tôi, tôi nhận thua! Không được thì im mồm, làm việc tốt cho tôi, nếu không…”
“Đuổi việc!” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng không có độ ấm chợt vang lên.
Tất cả mọi người đang nhìn Lý Tang Du và Tần Dao cũng đồng thời xoay người nhìn về phía cửa, kể cả Tần Dao.
Chỉ riêng Lý Tang Du là không chuyển tầm mắt, giọng nói này rất quen thuộc đối với cô.
Không biết Lục Huyền Lâm đứng ở cửa phòng tài liệu từ khi nào, phía sau anh còn có không ít giám đốc các phòng ban khác, xem dáng vẻ này, chắc là đi tuần tra theo thường lệ rồi tới phòng tài liệu.
Đột nhiên nhìn thấy boss xuất hiện, tất cả mọi người hoảng sợ, sắc mặt Tần Dao trắng bệch, hối hận ra mặt.
Cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, cô ta vì nhất thời lanh mồm lanh miệng, trở thành con chim đáng buồn này.
Lục Huyền Lâm đi vào, mỗi bước đến như bàn tay to nắm chặt lấy trái tim từng người ở phòng tài liệu, anh càng đến gần, trái tim mỗi người đều không ngừng thắt chặt.
Anh đi đến trước mặt Tần Dao thì dừng lại híp mắt nhìn cô ta, quanh Tần Dao như bị khí lạnh bao trùm.
“Nói lại lời cô vừa nói lần nữa.” Đôi môi mỏng của Lục Huyền Lâm hé mở, lời nói không nặng không nhẹ.
Nhưng rơi vào tai Tần Dao lại đinh tai nhức óc như sấm sét đánh ngay trên đỉnh đầu, sợ tới mức đôi môi tái nhợt, một lúc sau mới run rẩy nói được một câu: “Tổng, tổng giám đốc, tôi, tôi sai rồi…”
“Lục Thị không cần nhân viên không có tốt chất như vậy, bắt đầu tư bây giờ, cô bị đuổi việc!”
“Hả?” Sắc mặt Tần Dao vốn đã trắng bệch, bây giờ suýt chút nữa là chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất: “Tổng giám đốc, tôi…”
“Thế nào? Hay là cô muốn lên bảng thông báo?”
Bảng thông báo đuổi việc trên trang web chính của Lục Thị là nơi đáng chú ý nhất của thương giới thành phố A, nhân viên bị đuổi việc, một khi xuất hiện trên bảng thông báo là chắc chắn sẽ cắt đứt con đường đi vào công ty khác ở thành phố A, ai cũng không muốn đắc tội Lục Thị chỉ vì một nhân viên nho nhỏ.
“Không không không, tôi đi ngay.” Tần Dao cũng không dám dừng lại một giây nào nữa, cô ta kích động cầm đồ của mình nhanh chóng rời khỏi phòng tài liệu.
Lục Huyền Lâm lạnh lùng nhìn đám nhân viên trong phòng tài liệu: “Không tiếp nhận công việc được giao, nói chuyện trong giờ làm, chống đối cấp trên, tất cả đều đuổi việc.”
Đám nhân viên cúi đầu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Thay đổi bất thình lình khiến cho Lý Tang Du ngẩng ngơ.
Anh ta đang bảo vệ cô? Sẽ cô lòng tốt như vậy sao?
Cô không tin!
Lục Huyền Lâm nhìn thoáng qua Lý Tang Du đang ngẩn người sau đó xoay người rời đi.
Một buổi chiều, phòng tài liệu ngoài tiếng gõ bàn phím ra thì đến cả tiếng ho khan cũng không có, ai cũng không dám nói lung tung nữa, đều cố gắng làm việc thật nhanh, giao đầy đủ tài liệu chỉnh tề cho Lý Tang Du.
Đây là lần làm việc nhẹ nhàng nhất của Lý Tang Du từ khi đi làm tới giờ.
Đến gần giờ tan làm, lượng công việc mấy tuần đã hoàn thành vượt mức.
“Tan làm!” Lý Tang Du thở nhẹ một hơi, vươn vai duỗi cơ, nếu biết trước thế này đã để Lục Huyền Lâm đến phòng tài liệu, cô cũng không phải mệt đến mức đổ bệnh.
Cô vừa nói một tiếng, mọi người của phòng tài liệu lập tức thu dọn đồ của mình, lục tục rời đi.
Trước khi đi, ai nấy cũng không quên nói một câu: “Trưởng nhóm Lý, ngày mai gặp!”
Lúc này, Lý Tang Du có cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Tất cả mọi chuyện như quay về quỹ đạo bình thường, nhoáng cái đã qua đi hai tháng, Lý Tang Du quay về cuộc sống bình tĩnh với hai điểm đến cố định, đến công ty và về nhà.
Điều thay đổi duy nhất chính là cô chỉ có thể ngủ lại phòng ngủ của Lục Huyền Lâm, cùng với đêm nào cũng đi ngủ sớm nhưng giấc ngủ mỗi đêm đều có chất lượng không tốt, luôn có cảm giác ngủ không đủ giấc.
Hôm nay, vừa qua thời gian nghỉ trưa, thư ký tổng giám đốc rất ít xuất hiện lại có mặt ở phòng tài liệu.
“Trưởng phòng Lý, tổng giám đốc tìm cô.”
“Chuyện gì?”
“Mời cô ra cửa lớn công ty ngay bây giờ.” Thư ký tổng giám đốc nói xong đi khỏi phòng tài liệu luôn, ngay cả một chữ cũng lười không muốn nói thêm.
Có ý gì?
Ở đây chính là công đi, hẹn trắng trợn như vậy, cũng không sợ nhân viên biết thân phận của cô.
Lúc này mới yên ổn hai tháng mà đã bắt đầu gây chuyện tiếp?
Nhưng tím lại là cấp trên của mình, không thể không đi.
Khi Lý Tang Du đi ra ngoài công ty, cô lập tức nhìn thấy chiếc Rolls Royce màu đen dài mà cô rất quen thuộc nhưng hiếm khi ngồi vào.
“Mợ chủ, mời lên xe.” Lái xe chờ ở ngoài nhỏ giọng nói, đồng thời mở cửa sau ra.
Tài xế là tài xế tư của Lục Huyền Lâm, đương nhiên biết thân phận của Lý Tang Du, Lý Tang Du cũng không thấy bất ngờ.
Lý Tang Du mang theo nghi ngờ ngồi vào xe, Lục Huyền Lâm đã ngồi ở trong rồi.
“Anh muốn làm gì?”
“Cô đi theo tôi là được.”
Xe chậm rãi chạy xa khỏi công ty.
“Bây giờ là thời gian làm việc, công việc bị chậm trễ cũng đừng trừ tiền lương của tôi.”
“Cô chỉ có chút tiền đồ vậy thôi sao?” Đôi mắt Lục Huyền Lâm lộ vẻ khinh thường.
“Tôi đâu thể so được với cậu chủ như anh.”
“Ở thành phố A, mọi người đều biết Lý Tang Du của nhà họ Lý là nữ thần kiêu ngạo, bây giờ lại lưu lạc đến mức tính toán chi ly từng đồng tiền lương.”
Lý Tang Du phản kích không chút lưu tình: “Chỉ có thể nói như là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
“Lý Tang Du!” Lục Huyền Lâm gầm nhẹ một tiếng.
Buồn cười, sao sánh anh với bãi phân trâu? Cô không cãi nhau với anh một ngày sẽ chết sao?
Lại quên mất việc này là chính anh khơi mào.
Lý Tang Du cố ý móc lỗ tai: “Không biết tổng giám đốc Lục muốn sai bảo gì?”
“Cô…” Lục Huyền Lâm tức giận trợn mắt nhìn cô, lại không biết nên nói cái gì, cả người đơ ra.
Lý Tang Du ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nhìn anh, dáng vẻ anh có thể làm gì được tôi.
Ya! Thắng một ván!
Cô như vậy, để lộ ra vẻ thiếu nữ tinh ranh mà ngày thường luôn che giấu.
Lục Huyền Lâm nhìn một hồi, đôi mắt hiện lên vẻ khác thường.
Không bao lâu, xe vững vàng dừng lại.
“Xuống xe!” Lục Huyền Lâm phá vỡ cục diện bế tắc trong xe.
Lý Tang Du xuống xe, căn nhà mang phong cách kiến trúc thời dân quốc xuất hiện trước mặt cô.
Đây là căn nhà cũ có trăm năm lịch sử của nhà họ Lục!
“Sao không nói trước cho tôi một tiếng, quần áo này của tôi…” Lý Tang Du nói xong cúi xuống nhìn quần áo công sở trên người mình.
Lục Huyền Lâm không giải thích mà đi vào nhà luôn.
Chú Quách quản gia chừng năm mươi tuổi lập tức ra đón, cung kính nói: “Cậu chủ, cậu đến rồi, tất cả mọi người đã đến đông đủ.”