Bạch Tuyết bị khí thế của Lãnh Dạ dọa, sợ hãi cúi đầu, hai tay gắt gao nắm góc áo vò rồi vò, mặc dù quần áo này không phải của cô, nhưng mà đây là thói quen của cô từ nhỏ, cứ sợ hãi liền có thói quen vò góc áo .
Bình Tĩnh hôm nay vốn là chịu sự dặn dò của anh họ mà mang vài bộ quần áo của con gái lại đây, còn tưởng rằng là đưa cho Lãnh Nguyệt mặc. Không nghĩ tới gặp phải một màn như vậy, làm cho người ta nhìn đau lòng!
Lúc này đứng ở trên thang lầu cô giống như tiểu bạch thỏ bị chấn kinh, mà anh họ giống như là vương giả hắc ám, bất cứ lúc nào cũng có thể nắm giữ vận mệnh của cô!
“Em chính là cứ như vậy đi ra quyến rũ đàn ông ?” Lãnh Dạ đi đến trước mặt Bạch Tuyết, lạnh giọng nói.
Nhìn đến Bạch Tuyết mặc quần áo của mình, áo có nhiều chỗ không thể che được hết, còn làm lộ cặp đùi đẹp người ra bên ngoài, làm anh hận không thể bóp chết cô! Phụ nữ của anh sao thể để cho người đàn ông khác nhìn!
Bạch Tuyết không có nói chuyện, nước mắt thi nhau rớt xuống !
“Anh, là em làm bảo cô ấy xuống dưới lấy quần áo .” Lãnh Nguyệt thật có lỗi giải thích nói.
“Câm miệng, anh không có hỏi em? Bạch Tuyết, trả lời tôi, em không phải ở đây quyến rũ đàn ông chứ?” Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi, trước kia cô từng quyến rũ anh nay anh quyết không cho phép cô lại làm vậy với kẻ khác!
Bạch Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Lãnh Dạ, khuôn mặt góc cạnh
rõ ràng, giống như là thanh kiếm sắc bén, hung hăng đâm vào trong lòng cô.
Người đàn ông này ở trên giường hành hạ cô còn không đủ sao, nay còn muốn ở đây nhân tiện nhục nhã cô! Nhưng mà cô lại không thể phản kháng!
“Anh họ, cô ấy không có quyến rũ bất luận người nào, anh vì sao lại mang khí thế bức người!” Bình Tĩnh thật sự nhìn không được, đi lên trước nói.
“Cậu, xem chưa đủ sao? Là tự mình biến đi, hay vẫn để anh giúp cậu biến?” Lãnh Dạ tức giận chỉ vào Bình Tĩnh nói.
“Bình Tĩnh, mau đi, nhanh chút!” Lãnh Nguyệt nhìn sự tình không ổn, lôi kéo Bình Tĩnh bước đi.
“Em đây đi trước, Anh họ, phụ nữ là dùng để yêu, không phải dùng để tổn thương!” Bình Tĩnh nói xong liền cùng Lãnh Nguyệt rời khỏi.
Lãnh Dạ không nghĩ đến Bình Tĩnh luôn luôn tôn kính anh như vậy lại nói ra những lời này, xem ra Bạch Tuyết quyến rũ thành công .
“Đi, chính mình tắm sạch sẽ, tôi thật muốn nhìn xem em còn có nhiều khí lực như thế nào đi quyến rũ đàn ông?”
“Tôi không có quyến rũ ai!” Bạch Tuyết ủy khuất khóc lên.
“Chẳng lẽ tôi không phải do em câu dẫn tới tay? Hử?” Lãnh Dạ hỏi lại.
Hai năm trước, Bạch Tuyết mỗi đêm đều ở trên người anh sờ tới sờ lui, còn thân cái miệng của anh, còn quấy nhiễu cái bụng của anh, thậm chí còn đụng đến vũ khí chinh phục phụ nữ của anh, như thế mà còn không gọi là câu dẫn?
Nếu Bạch Tuyết biết chân tướng, nhất định sẽ hô to oan uổng, bởi vì năm đó Bạch Tuyết căn bản không biết anh là Lãnh Dạ, chính là đem anh trở thành một con cẩu, cho anh tắm rửa đương nhiên sẽ đụng tới chỗ không nên đụng, nhất là ngủ cùng nên càng muốn cẩn thận tắm, nếu những thứ này là quyến rũ,vậy những người kia nuôi chó có phải hay không đều bị đổi tội danh phi lễ!
Nhưng, ý nghĩ của Lãnh Dạ Bạch Tuyết không biết!
“Tôi, khi nào thì quyến rũ anh?” Bạch Tuyết khuôn mặt nhỏ nhắn tức đến mức đỏ bừng, khóc nói, không nghĩ tới trong sạch của mình đều cho anh, anh cư nhiên xem thường mình như vậy, nói cô là cái loại phụ nữ tùy tiện!
“Em quyến rũ tôi như vậy còn thiếu sao? Hả?” Lãnh Dạ nắm cằm Bạch Tuyết hỏi.
“Anh không phân rõ phải trái!” Bạch Tuyết khóc chạy vào phòng tắm, mạnh mẽ đóng cửa lại, vô lực ngồi dưới đất, nước mắt ủy khuất giống như những hạt châu rơi xuống.
Nhìn chính mình trong gương, như thế nào sẽ biến thành như vậy? **, còn bị người khác xem thường!
Bình tĩnh lại, lau khô nước mắt, vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài, bởi vì cô phải hoàn thành nhiệm vụ cha giao cho cô, bằng không cô sẽ không thể quay về, nghĩ muốn chạy nhanh rời khỏi nơi biến thái này, chỉ có mau chóng làm cho người đàn ông này cao hứng, mới có thể giúp công ty của cha .
“Tôi không thích nhìn phụ nữ khóc sướt mướt, em muốn khiên tôi cao hứng, tốt nhất trước hết đẻ mình cao hứng đứng lên!” Lãnh Dạ đứng ở phía trước cửa sổ, trong tay nâng một ly rượu đỏ, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Đôi mắt Bạch Tuyết vụng trộm thoáng nhìn, quan sát đối phương. Tuy rằng trên mặt anh không có biểu tình gì, nhưng, đã không có bộ dáng dọa người vừa rồi, trong lòng dễ chịu một chút.
Suy nghĩ một chút lời nói của Lãnh Dạ cũng không có sai, cô nếu muốn sớm một chút rời khỏi người đàn ông này, phải trước dỗ anh cao hứng, sau đó anh mới có thể giúp cha. Vì thế, miễn cưỡng nở một nụ cười mỉm, tuy rằng tươi cười này thực gượng ép, nhưng, cũng coi như nở nụ cười!
Lãnh Dạ quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Bạch Tuyết cố gắng cười, chính là cười so với khóc còn khó coi hơn!
“Tôi cam đoan về sau ở trước mặt anh sẽ không khóc nữa, chỉ cần anh cao hứng!” Bạch Tuyết nhỏ giọng nói.
Lãnh Dạ hẳn là vì Bạch Tuyết nhu thuận mà cảm thấy cao hứng, nhưng vì sao nhìn biểu tình ủy khuất của cô lại làm cho anh càng không vui!
Trong đôi mắt hiện lên tia không đành lòng!
“Đi xuống dưới lầu cầm quần áo mang lên, mặc quần áo tử tế, theo tôi đi ăn cơm.” Lãnh Dạ nói xong, ngồi vào ghế, không có dự định tránh né ý của mình
Bạch Tuyết cầm toàn bộ
quần áo mang đi lên, tùy tiện cầm một bộ, cô hiểu được Lãnh Dạ bảo cô mặc quần áo mới mua, có lẽ là lo lắng sau khi rời khỏi đây sẽ khiến anh mất mặt!
Nhìn Lãnh Dạ ngồi ở chỗ kia chăm chú nhìn vào mình, cô muốn đi vào phòng tắm thay quần áo, coi chừng khi thay quần áo sẽ lại bị anh hiểu lầm, nói quyến rũ anh! Ý nghĩ này vừa ra, không nghĩ tới.
“Ở chỗ này đổi, tôi muốn xem.” Lãnh Dạ nói, trên mặt vẫn không có biểu tình gì.
Bạch Tuyết bất đắc dĩ, xấu hổ cầm lấy quần áo mặc từng món một. Vốn Lãnh Dạ không có biểu tình , khuôn mặt bỗng nhiên trở nên rét lạnh, hận không thể đông chết người, anh bước nhanh đến chỗ Bạch Tuyết, một tay bắt lấy cánh tay Bạch Tuyết .
“Em còn dám nói không có quyến rũ người? Bên trong lại không có mặc **!” Lãnh Dạ vừa rồi chỉ nhìn đến phía trên
Bạch Tuyết không có mặc **, không nghĩ tới phía dưới cũng không còn mặc.
“Tôi không muốn như vậy, nhưng! Nhưng!” Bạch Tuyết vừa mới nói ở trước mặt anh không khóc, nhưng nước mắt lại không chịu thua kém rơi xuống! Bởi vì áo quần ** của cô bị anh xé hỏng rồi, cho nên cô mới có thể không mặc!
“Thu hồi nước mắt của em!” Lãnh Dạ rống giận, anh không muốn nhìn cô rơi lệ, nước mắt giống như cây châm vô hình đâm đến tâm anh!
“Tôi cũng muốn, nhưng không khống chế không được!” Bạch Tuyết che mặt, ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng khống chế tâm tình của mình, dù sao cô mới mười tám tuổi, vẫn là đứa nhỏ, sẽ không khống chế được tâm tình của mình, bị ủy khuất sẽ khóc!
Lãnh Dạ nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ trước mắt, đã thấy cô vất vả chịu đựng nước mắt rơi, không còn hờn giận!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!