Thực ra cái mà Lương Trản muốn nói không phải là câu này. Nhưng khi thấy Kỷ Đồng Quang phải nín thở vì câu trước đó của mình, nên cô không kìm được muốn trêu anh một chút.
Kết quả là biểu hiện của anh còn phức tạp hơn. Anh vô thức bóp chặt trai nước mát trong tay, lúc này đột nhiên thả ra khiến chiếc chai phát ra tiếng tiếng động.
Ngay giây tiếp theo, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Em không để ý chứ?”
Lương Trản: “…”
Trước đó, cô thực sự cân nhắc đến việc mình có để ý, phiền phức với hành động đó của anh hay không. Nhưng vì anh hỏi như vậy, nên cô cũng không thể né tránh mà không trả lời.
Lương Trản suy nghĩ kỹ càng, đầu tiên là tối qua anh say rượu, cho dù ôm hay hôn cũng không phải là hành động khi tỉnh táo mà ra, thứ hai, bọn họ đã từng lên giường với nhau, hiện tại hôn có hai cái cũng đâu có vấn đề gì.
“Cũng không có vấn đề gì lắm.” Cô thật lòng nói: “So với việc để ý thì em càng tò mò về lý do hơn.”
“Anh thích em à?” Cô lại hỏi.
“……Đúng vậy.” Cuối cùng anh cũng thừa nhận, tuy âm thanh nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định.
Có lẽ cũng là vì Thẩm Tử Ngôn đã đoán đi đoán lại chuyện này từ trước, nên lúc này Lương Trản lại không mấy ngạc nhiên khi nghe Kỷ Đồng Quang thừa nhận.
Cô dừng lại bước chân, đứng dưới bóng cây, ngước nhìn lên anh, nói: “Từ khi nào thế?”
Kỷ Đồng Quang trầm mặc một lúc mới đáp: “Từ rất lâu rồi.”
Ngược lại câu trả lời này lại khiến cô bất ngờ. Sau đó, cô nghe thấy mình lên tiếng hỏi anh: “Rất lâu là bao lâu?”
Anh mỉm cười nói rằng nếu anh nói ra sợ sẽ khiến cô hoảng sợ.
Lương Trản: “Không sao, anh cứ nói đi, dù sao thì khả năng chịu đựng của em cũng rất tốt.”
Kỷ Đồng Quang: “…”
Một mặt anh có chút bực bội với phản ứng quá bình tĩnh của cô, mặt khác anh lại cảm thấy cô như vậy mới đúng là cô.
Vậy thì nói từ đầu vậy, anh nghĩ. Dù sao thì anh cũng đã nói từ thích ra khỏi miệng rồi, vậy thì kể rõ ngọn nguồn cũng đâu có gì đáng lo ngại nữa chứ?
“Năm lớp sáu, trong lớp em có một nam sinh họ Lâm đã bỏ một con rắn chết vào cặp sách em, em còn nhớ không?”Anh hỏi.
“À, nhớ rồi.” Sau khi cô gật đầu, liền lập tức bối rối: “Sao anh lại biết việc này?”
Anh nói rằng mình nghe thấy mấy người trong lớp bàn tán với nhau, rồi cá cược xem cô sẽ khóc hay không khi nhìn thấy con rắn chết đó.
“Anh lo em sợ nên định chạy đến nhắc em.” Khi nói đến đây, anh hơi dừng lại: “Kết quả là em không những chẳng sợ hãi chút nào mà còn ném con rắn đó lên bàn cậu bạn họ Lâm kia.”
Lương Trản không lên tiếng.
Còn anh khi thấy vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, chẳng hề có chút dao động nào, nên tiếp tục: “Ừm, ánh mắt của em khi ném con rắn đó cũng gần giống như bây giờ.”
“Lúc ấy, anh cảm thấy em thực sự rất ngầu, hoàn toàn không giống với những cô bạn khác.”
“Đương nhiên là hiện tại anh vẫn cảm thấy vậy.”
Lương Trản cụp mắt, nói: “Thực ra em rất cảm ơn cậu bạn đó.”
“Khi ấy, cậu ta bỏ con rắn chết vào cặp sách để dọa em, nhưng cũng nhờ vậy em mới biết mình thực sự không sợ xác động vật. Sau đó, trong giờ học giải phẫu Sinh học hồi cấp ba, giáo viên thấy em là nữ sinh duy nhất dám dùng dao ra tay, nên liên tục nhờ em giúp trình diễn giải phẫu để làm ví dụ.”
“Vì thế nên sau này em mới chọn ngành Y?” Kỷ Đồng Quang hỏi.
“Không phải đâu.” Cô phủ nhận: “Khi điền nguyện vọng ngành học, em thậm chí còn không biết mình thích cái gì, chỉ thấy ngành nào đang hot thì điền ngành đó.”
Nhưng Lương Trản cũng biết rằng với thành tích của mình thì cô hoàn toàn không thể ‘bén duyên’ với những ngành nghề như xây dựng hay là xe cộ máy móc.
Nên không thể tránh khỏi việc cô sẽ bị chuyển đến khoa mà mình không hề có hứng thú, sau khi điền những ngành học phổ biến vào phiếu nguyện vọng, cô ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng điền thêm ngành Răng hàm mặt vào sau cùng.
“Khi đó ba em còn nói với em rằng, Nha khoa cũng là ngành Y, phải mổ xẻ xác chết, bảo em nên cân nhắc thật kỹ.” Cô nói: “Nhưng em thực sự không sợ.”
Mặc dù chủ đề của câu chuyện đã đi chệch hướng, nhưng Kỷ Đồng Quang vẫn có một cảm giác rất lạ khi nghe cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng, bâng quơ như vậy để nói về chuyện này.
Nhưng cảm giác này cũng không duy trì được bao lâu, anh lại nghe thấy cô tiếp tục nói: “Vậy là anh thích em từ khi đó sao?”
“……Đúng vậy.” Đã nói đến đây rồi nếu không thừa nhận thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Được rồi.” Cô gật gật đầu.
Kỷ Đồng Quang thực sự muốn hỏi cô nói được rồi là có ý gì, nhưng hai người họ đã nói chuyện bên hồ quá lâu, ba mẹ đôi bên đợi không được nữa nên tìm tới nơi rồi.
Ba anh nói muốn ngồi tàu hơi nước, nhưng bên bán vé không nhận tiền chẵn. Bọn họ ra ngoài du lịch không mang theo tiền lẻ, cũng không có mã thanh toán online, nên chỉ đành đi tìm anh.
Vừa gặp mặt nhau, câu đầu tiền đã trách móc, nói sao không gọi được cho anh.
Lương Trản vội vàng giải thích: “Ở đây tín hiệu không được tốt, khi con mới vào điện thoại cũng mất sóng suốt.”
Sau khi giải thích xong, cô lại hỏi ba Kỷ: “Vé ngồi ca nô là bao nhiêu tiền một người ạ? Con có tiền lẻ, để con đi mua.”
“Bốn mươi lăm tệ, nhưng ở đây mỗi cano chỉ có thể ngồi hai người.” Ba Kỷ đáp.
Nghe vậy, Lương Trản liếc nhìn về phía mặt hồ, phát hiện quả thực là như vậy.
“Vậy thì thuê thêm hai chiếc nữa.” Cô nói: “Để con đi mua vé, có phải ở đằng kia không ạ?”
“Đi cùng nhau đi.” Đột nhiên Kỷ Đồng Quang lên tiếng: “Mua vé xong cũng phải lên thuyền ở bên đó.”
Mọi người đều không phản đối, không những di chuyển luôn cùng nhau mà ai nấy đều vui vẻ hào hứng đi lên phía trước hai người họ.
Lương Trản đi phía sau cùng anh, vừa đi vừa lấy ví tiền từ trong túi xách ra, nói: “Sáu người là hai trăm bảy mươi tệ phải không?”
Anh gật đầu: “Ừ đúng.”
Ngay sau đó là sự im lặng kỳ quái.
Cuối cùng anh không thể kìm được nữa, lên tiếng gọi cô: “A Trản.”
“Ừm?” Cô nghiêng đầu đối diện với ánh mắt anh: “Sao thế?”
“Có thể nói cho anh biết suy nghĩ của em không?” Anh nói: “Về việc anh thích em.”
Lương Trản nói rằng cô có chút ngạc nhiên.
“Nhưng cũng không phải là quá bất ngờ.” Cô hiếm khi cân nhắc từng câu từng chữ của mình.
Nhưng đây rõ ràng không phải là câu trả lời mà Kỷ Đồng Quang mong muốn.
Điều anh muốn biết là cảm nhận, thái của cô đối với việc anh yêu thầm cô hơn mười năm nay.
Liệu cô có chán ghét không?
Nếu cô không ghét nó thì cô có nguyện ý thử chấp nhận không?
Mãi cho đến khi mua xong vé cano, Lương Trản mới thở phào một hơi nhẹ nhõm để tiếp tục nói về vấn đề này.
Cô thành thật nói: “Nếu em ghét anh, thì em sẽ không nói chuyện nhiều như vậy với anh.”
“Nhưng phải nói thế nào nhỉ, con người em không mấy thích hợp để hẹn hò, nguyên nhân vì sao thì trước đây em đã nói với anh rồi.”
Anh nói: “Anh biết em cảm thấy yêu đương là việc quá phiền phức.
“Nếu hôm nay người nói thích em không phải là anh thì em có thể đồng ý thử xem sao.” Cô tiếp tục: “Dù sao em cũng chẳng còn đường để thoái lui, thay vì đi xem mắt hết lần này tới lần khác, không bằng hẹn hò với một người chắc chắn có ấn tượng tốt về em còn hơn, còn có tiếp tục được với nhau hay không thì sau này tính.”
“……”
“Không, phải nói rằng dù sao thì sau này nhất định sẽ chia tay mới đúng.” Cô rất chắc chắn: “Bản thân em cũng tự hiểu, trên đời này có rất ít người có thể chịu được cách yêu đương của em.”
Kỷ Đồng Quang mở miệng, định nói rằng anh thì lại khác.
Nhưng cô vẫn là người lên tiếng trước. Cô nói: “Với người khác thì chia tay là xong, sau này đến hết đời không tiếp xúc, không liên lạc với nhau cũng chẳng sao.”
“Nhưng nếu là anh, em sẽ cảm thấy không nỡ, hơn nữa em cũng không muốn đánh mất một người bạn như anh.”
Khi Kỷ Đồng Quang nghe thấy câu này, anh nhất thời không biết mình nên buồn hay nên vui nữa. Anh biết đây là một lời từ chối trá hình, nhưng anh cũng hiểu lý do từ chối của cô là vì trong lòng cô anh khác với những người khác.
Anh gạt công tắc của chiếc cano, đồng thời buông lỏng tay lái.
Tốc độ của chiếc cano bắt đầu chậm dần, tiếng sóng nước cũng nhỏ dần đi, một lúc sau thì dừng lại giữa hồ.
Lương Trản không lên tiếng, nhưng cô vẫn dùng ánh mắt mờ mịt để nhìn anh, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì.
Không biết qua bao lâu, anh mới nghe thấy cô nói một câu xin lỗi.
Anh lắc đầu: “Không cần phải xin lỗi.”
Rốt cuộc thì là do bản thân anh tự thích cô bao nhiêu năm như vậy, đâu có ai ép buộc.
Lương Trản: “…Năm đó chúng ta…Tại sao anh không nói?”
Kỷ Đồng Quang suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Bởi vì rõ ràng là em không hề thích anh, nên anh mới…”
Anh không nói tiếp, nhưng cả hai đều hiểu phần còn lại.
“Hơn nữa, em đã khuyên anh không nên bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng tới tay.” Có lẽ vì đã nói hết ra những gì cần nói, nên Kỷ Đồng Quang rất bình tĩnh khi nhắc đến những chuyện quá khứ có chút khó khăn này: “Sau đó anh không thể không nghĩ, dù sao thì em cũng không thích anh, nếu anh cách xa em có thể sẽ bớt thích em hơn một chút.”
“……”
“Nhưng đáng tiếc là khi trở về, vừa gặp em.” Anh bật cười: “Anh mới phát hiện ra hóa ra anh vẫn thích em như vậy, rõ ràng là anh đã rời khỏi đây ba năm, nhưng một chút tác dụng cũng không có.”
Đây không phải là lần đầu tiên Lương Trản được người khác thích, càng không phải lần đầu tiên được tỏ tình. Nhưng vào lúc này, cùng anh ngồi trên chiếc cano, nghe anh nhẹ nhàng bâng quơ thổ lộ, cô vẫn thấy thật khó diễn tả cảm nhận của mình lúc này.
Nó quá khác biệt, khiến người ta kìm không nổi sự mềm lòng, cô thầm nghĩ.
“A Trản.” Anh lại gọi tên cô: “Em thực sự không muốn cho anh một cơ hội sao?”
Khi âm thanh rơi xuống, anh cũng hoàn toàn quay người lại, đối diện với ánh mắt vẫn chưa bình tĩnh trở lại của cô.
Lương Trản hít một hơi thật sâu, còn chưa kịp lên tiếng đã bị anh bao bọc trong vòng tay, không còn chỗ để trốn tránh.
“Kể cả là dùng anh để đối phó lại với chú và dì.”
Lương Trản muốn nói rằng điều này hoàn toàn không công bằng với anh, nhưng ngay khi thốt ra từ đầu tiên cô lại nghe thấy tiếng cano phía sau đi tới.
Những chiếc cano kiểu này ở Wetland Park rất nhỏ, tốc độ cũng rất nhanh, hai chiếc phía sau từ hai bên sườn cano của cô vượt lên trên, mang theo những con sóng cao đến nửa người.
Nước rơi xuống người cô, khiến chiếc áo sơ mi cô đang mặc ướt đẫm.
Lương Trản cau mày, vừa định lấy khăn giấy trong túi xách ra lau lại phát hiện anh đã nhanh hơn một bước, đưa một chiếc khăn tay cho cô.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, rồi cẩn thận lau sạch những giọt nước trên mặt cô.
Kết quả là việc này lại khiến khoảng cách của hai người xích lại gần hơn, khiến Lương Trản có chút mất tự nhiên, theo bản năng cô lập tức đổi chủ đề: “Anh còn mang theo cả khăn tay bên người nữa à?”
“Ừm.” Lau xong, anh cũng không quay lại chỗ cũ, mà chỉ nhìn cô chằm chằm, rồi nói tiếp: “Trước đây em đã từng nói em rất có cảm tình với những người đem theo khăn tay bên mình.”
“Há?!” Lương Trản sửng sốt: “Em nói vậy lúc nào? Tại sao em không có chút ấn tượng nào về điều này nhỉ?”
Anh khẽ bật cười: “Chắc là nó được nhắc đến trong một bài luận văn khi em học lớp mười một.”
“Khi đó, tuần nào anh cũng đến trường em chơi bóng, từ cổng trường vào đến sân thể dục có đi qua một bảng tin, mỗi lần anh đều nhìn vào bảng tổng hợp những bài luận mới nhất đạt điểm tối đa được dán ở đó và thường xuyên thấy bài của em.”
Lương Trản: “…”
Trời ơi, sao anh lại để cô phải nhớ tới đoạn lịch sử đen tối đáng xấu hổ của mình này chứ?
Cô có thể nhảy xuống hồ ngay bây giờ không?