Sau khi bị tôi phá hỏng tiệc sinh nhật, Thẩm An đưa Nguyễn Duyệt Duyệt sang Mỹ nghỉ dưỡng.
Cha Thẩm mấy lần gọi điện giục hắn quay lại, nhưng hắn ta nhất quyết bắt tôi phải xin lỗi Nguyễn Duyệt Duyệt, nếu không hắn sẽ không bao giờ quay lại.
Đương nhiên, cha Thẩm cũng không dám nhắc tới chuyện này trước mặt tôi, ông chỉ trách con trai mình vừa ngu dốt vừa nóng nảy.
Cha Thẩm gọi tôi lại:
“Con hãy nghĩ cách để đưa nó về cho ta!”
Tôi gật đầu:
“Bố yên tâm, con đã phái người đi tìm anh ấy, tuần sau nhất định anh ấy sẽ quay lại.”
Tôi đã nhờ bạn tôi là Khương Tư Triết để "sắp xếp" Thẩm An.
Khi quyền của tôi ở Tập đoàn Nhĩ Ức ngày càng lớn, Thẩm An và Nguyễn Duyệt Duyệt ngày càng “lạc đường” một cách mù quáng, những người quyền lực và giàu có ở Hồng Kông gần như không còn liên lạc với hắn ta.
Những người quan tâm và tâng bốc hắn ngày thường đều là những doanh nhân nhỏ thuộc tầng lớp trung lưu, những người hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác kinh doanh với tập đoàn Nhĩ Ức hoặc có được lợi ích từ hắn.
Khương Tư Triết rất nổi tiếng trong giới Hoa kiều ở Mỹ, anh ấy có ý định đầu tư vào thị trường Hồng Kông nên đặc biệt tổ chức một bữa tiệc tối quy mô lớn quy tụ những người Hồng Kông ở Mỹ, tất cả những nhân vật lớn thành công trong nhiều lĩnh vực đều được mời.
Anh ta tìm người tiết lộ cho Thẩm An và Nguyễn Duyệt Duyệt.
Nguyễn Duyêt Duyệt chắc chắn không muốn bỏ lỡ cơ hội kết bạn với những người giàu có và quyền lực này nên đã cầu xin Thẩm An đưa cô ta đến tham gia.
Khương Tư Triết nhìn thấy hai người, khinh thường nói:
"Những người chỉ biết ăn uống, chơi đùa và hưởng thụ không nên đến đây, hai người đi hộp đêm có vẻ sẽ thích hợp hơn."
Thẩm An tức giận nhưng không dám bộc lộ ra ngoài, đây là nước ngoài, không ai có thể dung túng cho hắn.
Đặc biệt đối với những người như Khương Tư Triết, anh có địa vị vững chắc ở đây, Thẩm An chỉ có thể nuốt nước bọt thầm chửi mắng trong lòng.
Và chắc chắn rồi, hắn sẽ quay lại trong vòng một tuần.
Hắn kêu quản gia nhắc nhở:
“Cô chủ, cậu chủ đã về rồi.”
Tôi đang đọc tài liệu trong phòng làm việc và thản nhiên đáp "hmm".
Thấy tôi thờ ơ, quản gia lại hỏi:
“Cậu chủ hiện đang ở trong phòng khách, cô chủ có muốn đi xem không ạ?”
"Không cần."
Hắn tưởng khi hắn quay về, tôi sẽ vui mừng chào đón???
Thấy tôi không muốn nói nhiều, quản gia đành phải rời đi.
Một lúc sau, Thẩm An tức giận lao vào:
“Chồng về đến nhà, làm vợ, cô không nên ra chào hỏi sao? Cô thật không biết xấu hổ.”
Không cho hắn một cái nhìn nào, tôi trả lời hắn:
“Tôi tưởng anh đã quên mất mình là ai. Anh thậm chí còn không thực hiện đúng thỏa thuận nghĩa vụ của chồng mà còn nghĩ đến việc sử dụng quyền của chồng. Thẩm An, tôi không phải loại sẽ phải ỷ lại vào anh.”
“Anh có thể tùy ý chiều cô người yêu của mình. Tình yêu là một loại giao dịch đến từ hai phía, có qua thì phải có lại, hai bên đều phải hy sinh. Nếu chỉ là hợp tác để đạt được lợi ích thì chúng ta chỉ nói đến lợi ích mà thôi."
Hắn không nói nên lời.
Tôi nổi tiếng trong giới về năng lực và sự điềm tĩnh của mình, nếu không có tính cách như vậy thì làm sao tôi có thể giúp cho Tập đoàn Nhĩ Ức nắm trong tay hầu hết các trung tâm mua sắm và lật ngược tình thế trước nguy cơ lâm vào khung hoảng?
Con người không thể cùng lúc có tất cả, tôi hy vọng rằng mình có thể cứng rắn hơn.
Tôi biết hắn thích sự dịu dàng và ngoan ngoãn nghe lời của Nguyễn Duyệt Duyệt.
Đó là bởi vì Nguyễn Duyệt Duyệt thích tiền của hắn, ỷ lại vào thực lực của hắn.
Và số tiền họ tiêu là của tôi kiếm cho Thẩm gia.
Thẩm An nhận được điện thoại của cha Thẩm, hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
5.
Chúng tôi đã ăn tối cùng cha Thẩm.
Thái độ của Thẩm An đối với tôi dịu dàng hơn rất nhiều, thậm chí còn chủ động gắp đồ ăn cho tôi.
Tôi có thể đoán được cha Thẩm đã nói gì đó khi gọi cho hắn.
Về cơ bản, nhà họ Thẩm phải dựa vào tôi mới có thể khiến hắn ngoan ngoãn hơn một chút, trường hợp xấu nhất là hắn ngoại tình và có con riêng bên ngoài.
Đây chính là tư cách đạo đức của người nhà họ Thẩm.
Cha Thẩm đột nhiên nói:
"Minh Châu, sức khỏe của ta ngày càng xấu đi. Mong muốn lớn nhất của ta là có cháu nội."
Việc có con sẽ trói buộc tôi ở cái nhà này lâu hơn.
Tôi nhân cơ hội này đẩy trách nhiệm cho Thẩm An.
“Bố à, việc này một mình con không làm được.”
Vào đêm tân hôn, Nguyễn Duyệt Duyệt đã lái xe đ/â/m vào cây để gọi Thẩm An đến cũng như đưa ra lời thách thức với tôi.
Cô ta nghĩ tôi sẽ buồn nhưng thực ra tôi phải cảm ơn cô ta.
Ngủ với một kẻ giết người tôi sẽ nôn ra mất.
Ngày hôm sau, tôi lợi dụng điều đó nói rằng đêm tân hôn hắn không hề nể mặt tôi và tỏ ý muốn ly hôn.
Để thể hiện vị trí của mình trong lòng Thẩm An, Nguyễn Duyệt Duyệt càng ngày càng kiếm cớ để hắn quan tâm đến cô ta.
Tôi làm ầm ĩ lên, sau đó lợi dụng nhà họ Lục để gây áp lực với nhà họ Thẩm.
Để bồi thường cho tôi, cha Thẩm đã giao quyền quản lý công ty vào tay tôi.
Khi tôi đang bận rộn công việc, Thẩm An đã đến chỗ của Nguyễn Duyệt Duyệt, thời gian cứ trôi qua như vậy.
Để an ủi tôi, cha Thẩm đã đích thân dạy dỗ Thẩm An:
“Trong khoảng thời gian này con không được đi đâu hết, ở nhà với Minh Châu.”
Thẩm An lần đầu tiên đáp ứng:
“Được, bố.”
Buổi tối, hắn chủ động đến phòng tôi, nhưng tôi không bao giờ có ý định ngủ với hắn.
Tôi và hắn đã kết hôn được hơn một năm, bây giờ ở cùng một chỗ, tôi cảm thấy hơi khó xử.
Ngay khi hắn ta cởi áo khoác ra, tôi đã nói:
“Ngủ riêng đi.”
Thẩm An sửng sốt một chút, cau mày nói:
"Lục Minh Châu, đừng không biết điều như vậy, tôi đã chủ động tử tế, cô còn muốn cái gì!"
Tôi nhếch khóe miệng cười lạnh:
"Thẩm An, anh thật sự cho rằng anh là miếng bánh ngon sao, đối với Nguyễn Duyệt Duyệt anh là báu vật, đối với tôi thì không."
Hắn không lộ ra vẻ yếu đuối:
"Sự tồn tại của Duyệt Duyệt cô đã biết từ lâu rồi, bây giờ nhắc tới cô ấy, cảm thấy thú vị sao?"
"Vậy anh còn nhớ lời hứa trước khi kết hôn với tôi không? Có cần tôi nói lại cho anh nghe không?"
Không ai trong những gia tộc lớn ở Hồng Kông sẽ tiết lộ điều gì, nhưng hầu hết họ đều có suy nghĩ đứng đắn và ít nhất sẽ giữ thể diện cho người vợ trên pháp luật của mình.
Lấy cha Thẩm làm ví dụ, ngoại trừ đi công tác, ông ấy ở nhà từ thứ Hai đến thứ Sáu và thỉnh thoảng đi ra ngoài “làm việc”.
Ngược lại, cả năm Thẩm An thỉnh thoảng mới về nhà, ai cũng biết điều đó.
Nghĩ đến đây, hắn hơi cúi đầu, hiển nhiên là thấy mình đuối lý.
"Khi anh học được cách tôn trọng tôi với tư cách là người vợ trên mặt pháp luật, chúng ta hẵng nói về chuyện con cái."
Dù tôi đã nói thế nhưng hắn vẫn không hề xấu hổ mà nhất quyết đòi ngủ chung, tôi nói “chúc ngủ ngon” rồi ngủ ở phòng khác.
6.
Tôi khóa cửa, lấy một bức ảnh ra.
Người trong ảnh đang cười như hoa nở mùa xuân.
Mỗi ngày, để có thể ngủ ngon tôi luôn để ảnh của anh dưới gối.
Nghê Hạ Thiên, cái tên này sẽ khắc sâu mãi trong cuộc đời tôi.
Anh là trẻ mồ côi, học xong cấp 3 anh được nhận vào Khoa Tài chính của Đại học Hồng Kông nhờ sự giúp đỡ của những người tình nguyện.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ở một chuỗi cửa hàng quần áo của tôi.
Đó là một thương hiệu nổi tiếng do tôi quản lý sau khi học xong và trở về nước.
Tôi mặc quần áo nhân viên bán hàng bình thường và đến để khảo sát khách hàng.
Nghê Hạ Thiên đến mua quần áo để đi phỏng vấn, có lẽ vì tôi nói hơi nhiều nên mãi anh ấy mới ngại ngùng nói với tôi về yêu cầu trang phục.
Anh học tài chính và có nền tảng vững chắc về phân tích thị trường.
Tôi đã sửa những chi tiết của thương hiệu dựa trên góp ý của anh ấy và nhận được kết quả rất tốt.
Sau đó, tôi đến thăm một người bạn ở Đại học Hồng Kông và tình cờ gặp anh ấy khi đang lạc đường.
Anh đưa tôi đến tận nơi, trên đường đi chúng tôi đã trò chuyện rất vui vẻ.
Nghê Hạ Thiên không biết thân phận thực sự của tôi, anh ấy chỉ nghĩ tôi là một cô gái bình thường và làm nhân viên ở cửa hàng quần áo.
Khi ở bên anh ấy, tôi được làm chính mình và cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Trở về nhà, tôi nhớ đến anh và sau đó ngỏ ý mời anh ấy đi ăn tối như một lời cảm ơn.
Rồi anh ấy đã tỏ tình tôi.
Lời tỏ tình của anh đơn giản nhưng thực sự chân thành.
Mức sống ở Hồng Kông rất cao, anh nói sẽ làm việc chăm chỉ để cuộc sống của tôi bớt vất vả.
Nghĩ đến đây lòng tôi đau như cắt.
Tôi dựa vào những kỷ niệm đẹp khi ở bên anh để an ủi công việc bận rộn và cuộc sống “miễn cưỡng" của mình.
Nhưng sau giây phút hạnh phúc sẽ là nỗi đau vô tận.
Rõ ràng là tôi đã rất gần với hạnh phúc, chỉ còn cách một bước nữa thôi.
Hai ngày trước khi xảy ra tai nạn, Nghê Hạ Thiên dùng hết tiền tiết kiệm để mua một chiếc nhẫn kim cương và lên kế hoạch cầu hôn tôi.
Để kiếm tiền, anh đi làm gia sư ở một khu biệt thự ở ngoại ô thành phố, nhưng trên đường đi đã xảy ra chuyện.
Chỉ còn một ngày nữa là anh ấy cầu hôn được tôi rồi.
T/h/i t/h/ể anh biến mất, chiếc nhẫn rơi bên đường được tôi tìm thấy.