"Con không cần bố phải nhận xét hay phán xét gì về người phụ nữ của con, bố chỉ cần mỉm cười và chào hỏi cô ấy thôi."
Lời vừa dứt, cả căn phòng liền rơi vào yên tĩnh. Hai người phụ nữ duy nhất trên bàn cũng đồng loạt nhìn về phía anh, ánh mắt ngỡ ngàng.
Sao anh lại có thể nói chuyện kiểu ra lệnh như vậy với Lục Kiến Đình chứ?
Nhưng cái khiến Sầm Yên bất ngờ hơn, chính là ở vế trước. Không nghĩ tới con trai bà vì cô gái này, lại nghiêm túc đến vậy, bà thật sự có chút không tin nổi.
"Ồ." Lục Kiến Đình đột nhiên bật cười, sau đó tiếp tục nhìn về phía Mộ Ngữ Nhiễm, mở miệng:
"Cứ ăn cơm trước đã, không thì lát nữa không nuốt trôi được đâu."
Toàn thân cô cứng đờ, trong lòng 'lộp bộp' một cái.
Ông ta nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ có ý định muốn làm khó cô?
Tra khảo? Hay là mắng một trận đây?
Không lâu sau, Lục Kiến Đình đặt đũa xuống bàn, kêu 'cạch' một tiếng khiến da đầu Mộ Ngữ Nhiễm căng cứng.
"Cháu tên gì?"
"Dạ." Cô ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, ra vẻ bình tĩnh:
"Cháu tên là Mộ Ngữ Nhiễm."
"Bao nhiêu tuổi? Hiện tại làm công việc gì?"
"Cháu năm nay hai mươi lăm tuổi, là một phóng viên."
"Phóng viên? Một công việc vừa vất vả mà lại không kiếm ra tiền, phải không?"
Đối diện với ánh mắt thâm sâu kia, cô có thể nghe ra lời châm chọc trong lời nói của Lục Kiến Đình.
Mộ Ngữ Nhiễm cười khổ trong lòng, cô quen Lục Dĩ Hàng, vốn dĩ đâu phải vì tiền của anh.
"Bố." Anh không vui quay đầu nhìn Lục Kiến Đình:
"Xin hãy chú ý lời nói của mình."
Ông coi như không nghe thấy, tiếp tục hỏi: "Cha mẹ cháu làm gì?"
Cô siết chặt tay lại, trong lòng có chút chua xót: "Cái này, bố mẹ cháu mất cách đây mười tám năm rồi ạ."
"Ồ, vậy cháu là cô nhi sao? Có biết cha mẹ vì sao lại qua đời không?"
"Bố!" Lục Dĩ Hàng không nhịn được nữa, có chút cao giọng. Hai bàn tay anh đặt trên đầu gối đã nắm chặt, gân xanh nổi gồ lên.
Mộ Ngữ Nhiễm thấy vậy liền giữ lấy cánh tay anh, vỗ nhẹ vài cái ý bảo anh bình tĩnh lại.
Lục Kiến Đình nhướn mày: "Đây là điều cấm kị không được phép hỏi sao?"
"Dạ, không phải, bố mẹ cháu..."
"Nhiễm Nhiễm." Anh đột nhiên cắt ngang lời cô, đối diện với ánh mắt sắc bén của Lục Kiến Đình:
"Em không muốn thì không nhất thiết phải trả lời."
Vẻ mặt ông sa sầm lại: "Bố không nói chuyện với con."
"Ông thôi đi!" Sầm Yên tức giận, trợn mắt lên nhìn chồng:
"Lâu lắm rồi gia đình mới tụ họp đầy đủ ăn một bữa cơm, giờ có cả bạn gái A Hàng, đông vui như vậy ông còn muốn thế nào? Muốn tôi tức chết có phải không?"
"Tôi chỉ đang hỏi thăm con bé thôi, mấy người nổi nóng cái gì chứ?"
"Hỏi thăm?" Lục Dĩ Hàng cười lạnh:
"Bố đang thẩm vấn thì đúng hơn đấy."
"Sao hả?" Sắc mặt Lục Kiến Đình trở nên u ám, ngữ khí trách móc:
"Cô gái này từ xuất thân cho đến nghề nghiệp đều không xứng với con, không xứng với Lục gia chúng ta. Tại sao con có thể quen được nó hay vậy? Bị nó bỏ bùa chú gì rồi có phải không?"
"Lục Kiến Đình, ông có thôi đi không?" Sầm Yên đanh mặt lại, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng.
Ăn một bữa cơm còn chưa đâu vào đâu, vậy mà lại bị ông già này phá mất.
"Vậy ý bố là gì? Không muốn tác thành cho hai bọn con?" Lục Dĩ Hàng nheo mắt lại, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.
"Phải." Ông giương mắt nhìn về phía Mộ Ngữ Nhiễm:
"Ai biết được cô ta tiếp cận con với mục đích gì chứ?"
"Thưa bác." Cô nắm chặt vạt áo, ánh mắt kiên định:
"Tuy cháu không có một gia thế hiển hách như Lục gia, cũng không có một công việc và năng lực để xứng với Dĩ Hàng, nhưng cháu ở bên cạnh anh ấy không phải là vì tiền bạc. Vì vậy, mong bác hãy tôn trọng cháu, cũng như tôn trọng con trai bác."
Lục Kiến Đình im lặng nhìn cô chằm chằm, sau đó liền di chuyển ánh mắt, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, một lúc sau Lãnh Nghị đi vào, trên tay xách vài túi đồ. Ông đi đến bên cạnh Lục Dĩ Hàng, cúi đầu nói với anh:
"Đồ của thiếu gia."
"Đặt lên bàn đi."
Cảm nhận được bầu không khí kì lạ trong phòng, Lãnh Nghị rất tức thời mà để đồ lại rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Mộ Ngữ Nhiễm hắng giọng: "Cháu có ít quà muốn biếu hai bác."
"Cháu đến là được rồi, còn mua quà làm gì?" Sầm Yên mỉm cười, càng nhìn càng cảm thấy cô bé trước mặt thuận mắt, vừa xinh xắn lại lễ phép.
"Cô mua những thứ này?" Lục Kiến Đình nheo mắt nhìn đống dược liệu bồi bổ trước mặt, giọng điệu ngờ vực.
Cô siết chặt bàn tay, âm thầm đổ mồ hôi lạnh: "Vâng."
"Quen con trai tôi, cô cũng vất vả quá nhỉ? Nó không cho cô tiền tiêu sao?"
"Bố." Lục Dĩ Hàng đứng dậy, cơn giận trong người đã không thể kìm nén được nữa:
"Người, con cũng đã dẫn về ra mắt rồi, bây giờ con xin phép được rời khỏi đây." Anh nắm lấy tay Mộ Ngữ Nhiễm, kéo cô đứng dậy muốn rời đi.
"Từ từ đã A Hàng, tiểu Nhiễm lần đầu đến đây, sao không ở lại thêm một lúc nữa rồi hẵng đi?" Sầm Yên vội đứng lên, đi đến giữ lấy cánh tay cô.
Lục Dĩ Hàng: "Không cần đâu mẹ, ở đây bọn con không thở nổi."
"Ầy, vừa mới xuống máy bay chắc là hai đứa mệt mỏi lắm." Bà nói xong liền quay đầu nhìn về phía Lục Kiến Đình:
"Cũng tại ông hết, sao lại có thể nói ra những lời khó nghe như vậy chứ?"
Ông ta hừ lạnh: "Khó nghe? Tôi chính là không chấp nhận đứa con dâu này đấy, có sao không?"
Sầm Yên nổi nóng: "Ông..."
"Con không cần bố tác thành." Lục Dĩ Hàng xoay người lại, nói chen vào:
"Con và Nhiễm Nhiễm, đã đăng ký kết hôn rồi."
Sầm Yên: "Gì cơ?"
Lục Kiến Đình: "Cái gì?"
Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ sốc của ông bà Lục khi nghe những lời đó, Mộ Ngữ Nhiễm có chút căng thẳng. Cô cắn nhẹ môi, trong lòng vừa lo lắng, vừa hồi hộp. Chỉ sợ Lục Kiến Đình sẽ ngay lập tức lật đổ cái bàn kia mất.
"Con nói rất rõ ràng, hai người không nghe lầm đâu." Nói xong, anh dắt cô đi ra ngoài.
Sầm Yên muốn níu kéo nhưng không được, đành quay phắt lại nhìn ông chồng chằm chằm:
"Ông thấy chưa? Vì mấy lời khó nghe đó của ông mà tụi nhỏ đi hết rồi đấy! Vừa lòng ông chưa? A Hàng khó lắm mới kiếm được bạn gái, nhìn chúng nó tình cảm như vậy mà ông còn muốn chia cắt? Tiểu Nhiễm không có cái gì thì làm sao? Bộ ông tưởng cái nhà này không nuôi nổi một đứa con dâu à?"
Lục Kiến Đình nhíu chặt mày, nghe xong mới ấn ấn mi tâm, đầu đau nhức nhối:
"Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho A Hàng thôi."
"Tốt? Như vậy mà tốt sao? Ông làm cha kiểu gì thế hả? A Hàng sắp được hai mươi tám tuổi rồi, ông không muốn có con dâu? Không muốn bế cháu nội nữa à?"
Nghe từ 'cháu nội', vẻ mặt của Lục Kiến Đình có chút xán lạn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được một đứa con dâu không có gia thế:
"Nhưng xuất thân của..."
"Mấy cái đó quan trọng lắm à? Rốt cuộc thì ông có nhìn ra vấn đề không vậy? Con ông trước kia không có bạn gái, không phải là do cái tính lạnh nhạt, khó gần giống ông sao? Bây giờ có đứa chịu ở bên nó, cho dù là có mục đích xấu tôi vẫn sẽ chấp nhận. Tài sản của Lục gia kếch xù như vậy, cho một đứa con gái đào bới cũng không nghèo đi được, ông còn lo cái gì chứ?"
Thấy ông không trả lời, bà cực kỳ oán trách: "Sao số tôi lại khổ thế này, ngày xưa sao tôi có thể chấp nhận lấy một người như ông cơ chứ?"
"Đang nói chuyện của lũ trẻ, sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này?"
"Không phải sao? Tôi muốn có con dâu để bầu bạn, muốn có cháu để ôm. Vậy mà ông lại doạ con cái nhà người ta như vậy, tôi không chấp nhận được!"
Rời khỏi biệt thự Lục gia, Lục Dĩ Hàng dẫn Mộ Ngữ Nhiễm đến thuê một phòng khách sạn ở trung tâm thành phố.
Anh cởi áo khoác, sau đó đi đến ngồi xuống sô pha, day day huyệt thái dương, trong lòng cực kỳ khó chịu. Anh biết trước Lục Kiến Đình sẽ làm khó cô, nhưng không nghĩ tới ông ta lại phản ứng gay gắt như vậy, trực tiếp ở trên bàn ăn nói không chấp nhận đứa con dâu này.
"Anh cũng đừng tức giận, bác trai chỉ là đang nghĩ cho anh mà thôi." Cô ngồi xuống bên cạnh, tự đem bản thân đặt vào tình huống tương tự.
"Nghĩ cho anh? Ông ấy căn bản chính là tự nghĩ cho mình, làm cái gì, cũng sẽ để lại cho bản thân một đường lui."
Cô nắm lấy tay anh, mỉm cười: "Thôi nào, đừng mặt mày cau có như vậy nữa. Ai không biết còn tưởng anh vừa bị bố vợ mắng một trận đấy."
Mộ Ngữ Nhiễm bị Lục Kiến Đình xỉa xói, tâm trạng cũng không tốt lên được. Tuy rất khó chịu, nhưng cô biết, người khó xử nhất vẫn là Lục Dĩ Hàng.
Buổi chiều, hai người lại tiếp tục kéo theo hành lý đến sân bay mua vé, sau đó trở về thành phố A.
Trong lúc ngồi đợi, điện thoại trong túi của Lục Dĩ Hàng không ngừng vang lên, nhưng anh đều không nghe máy.
Mộ Ngữ Nhiễm: "Ai vậy?"
"Là mẹ anh."
Trong hoàn cảnh này, đúng là không nên bắt máy thì hơn.