"Không phải lỗi của em." Lục Dĩ Hàng giữ lấy bả vai Mộ Ngữ Nhiễm, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô. Anh hạ giọng:
"Nhiễm Nhiễm, nhìn anh này."
Cô ngẩng đầu, khoé mắt đã đỏ hoe, sống mũi phập phồng.
"Chuyện đã qua rồi, em đừng khóc, anh không sao nữa."
"Không sao gì chứ? Vết thương nặng như vậy..." Giọng điệu cô nghẹn ngào, trong lòng cực kỳ đau xót.
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn chăm chú vào vết thương của Lục Dĩ Hàng, cô đưa tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nó. Sau đó cô cúi đầu, tiến tới chạm môi mình vào vết thương của anh.
Người anh khẽ run lên, cảm giác như có một dòng điện đang chạy khắp mọi ngõ ngách bên trong cơ thể, anh rũ mắt, thanh âm khàn khàn:
"Không còn đau nữa."
Chỉ cần nhìn thấy cô, trái tim anh như được sưởi ấm, vết thương ở ngực giống như đã được chữa lành bất phần nào.
Anh áp lòng bàn tay vào má Mộ Ngữ Nhiễm, lau nước mắt giúp cô, ánh mắt cực kỳ dịu dàng:
"Đừng khóc."
Cô luồn hai tay ôm lấy hông Lục Dĩ Hàng, rồi tựa đầu vào vai phải của anh. Cô khịt khịt mũi, cổ họng nghẹn lại:
"Cô ấy không phải chị gái em, em không có chị, em không có người thân nào cả..."
"Nhiễm Nhiễm." Anh vỗ vỗ lưng cô, nhẹ giọng an ủi:
"Em còn có anh, không phải sao?"
Mộ Ngữ Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt dưng dưng:
"Anh đừng rời bỏ em có được không?"
Lục Dĩ Hàng có chút ủy khuất:
"Là ai rời bỏ ai vậy?"
Cô lau mặt, hắng giọng nhìn anh:
"Cô gái lần trước, là bác sĩ đến xem vết thương giúp anh sao?"
"Ừm."
Cô cúi đầu, giọng điệu lí nhí: "Em xin lỗi..."
"Không phải lỗi của em mà."
"Nhưng em vẫn cảm thấy có lỗi với anh lắm, em đã hiểu lầm anh."
"Không sao rồi, Nhiễm Nhiễm." Lục Dĩ Hàng dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, ánh mắt nghiêm túc:
"Hứa với anh, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tuyệt đối không được rời xa anh, không được bỏ đi như lần trước nữa, biết chưa?"
Mộ Ngữ Nhiễm rũ mắt xuống, trong lòng có chút chua xót:
"Em có bệnh, anh sẽ không ghét bỏ em chứ?"
"Sẽ không."
Cô ngẩng đầu, khẽ mỉm cười nhìn anh:
"Được, vậy em hứa với anh. Dù có như thế nào, cũng sẽ không rời xa anh nữa."
"Cảm ơn em." Lục Dĩ Hàng đặt lên trán cô một nụ hôn, trong lòng vừa ấm áp vừa cảm động.
Chỉ cần Mộ Ngữ Nhiễm ở bên cạnh, cho dù trời có sập xuống, anh cũng sẽ giúp cô gánh vác, bảo vệ cô, nâng niu cô như báu vật.
"Em giúp anh bôi thuốc nhé?"
"Được."
Không lâu sau, Lục Dĩ Hàng ngồi tựa lưng vào thành giường, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Mộ Ngữ Nhiễm. Cô mở tủ ngăn kéo, lấy hộp đựng thuốc sau đó bưng đến đặt lên giường, rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Mộ Ngữ Nhiễm: "Cởi đồ ra đi."
Lục Dĩ Hàng nhướn mày: "Em có chắc là muốn anh cởi ra không? Bên dưới anh chưa mặc cái gì đâu."
Vành tai cô bất giác nóng lên, khuôn mặt ửng hồng:
"Cởi phần trên thôi."
"Áo liền mà."
Cô vớ lấy chiếc gối bên cạnh, ném vào chỗ đùi của Lục Dĩ Hàng:
"Che đi."
"Được rồi."
Mộ Ngữ Nhiễm tiến tới, dùng bông gòn thấm nước muối vệ sinh lại vết thương, sau đó bắt đầu bôi thuốc.
Ánh mắt cô dán chặt vào ngực anh, cử chỉ tay hết sức nhẹ nhàng và cẩn thận. Một lúc sau, cô ngẩng đầu hỏi anh:
"Có đau không?"
"Không đau." Lục Dĩ Hàng rũ mắt nhìn cô, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Khoảng cách hai người rất gần, đến mức Mộ Ngữ Nhiễm có thể ngửi thấy mùi xà bông trên cơ thể anh. Cô khịt khịt mũi, giọng điệu có chút chua xót:
"Lần trước ở Thâm Quyến, anh nói với em là đi công tác, nhưng thật ra lại đang ở bệnh viện, phải không?"
"Ừm."
Cô cúi đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác ân hận: "Vậy mà vừa trở về, anh lại phải đưa em đi ăn tối." Nói đến đây, cô thu tay lại, ánh mắt cực kỳ đau lòng:
"Ở trong thang máy, em còn đụng trúng anh nữa. Có phải là rất đau không?"
"Nhiễm Nhiễm." Lục Dĩ Hàng vươn tay giữ lấy cằm Mộ Ngữ Nhiễm, khiến cô nhìn thẳng vào mắt anh:
"Anh không sao nữa rồi, em đừng tự trách, cũng đừng buồn. Nếu không, anh sẽ đau lòng lắm đấy, biết không?"
Cô gật gật đầu, khẽ mỉm cười: "Biết."
"Vậy em làm tiếp đi." Anh thả tay, dựa người ra đằng sau để cô tiếp tục bôi thuốc.
Mộ Ngữ Nhiễm nhấc tay, còn chưa kịp đụng vào chỗ vết thương, đã nghe thấy Lục Dĩ Hàng nói một câu:
"Đừng có mà nhân cơ hội sàm sỡ anh đấy nhé."
Cô nâng mắt, lườm anh một cái: "Em mới không thèm."
Anh cười cười, đột nhiên cầm lấy cánh tay Mộ Ngữ Nhiễm, kéo cô lại gần, tay còn lại giữ chặt eo cô. Anh cúi đầu, muốn hôn tới liền bị cô cản lại:
"Này, chú ý vết thương chứ!"
Lục Dĩ Hàng nhắm mắt, chôn mặt vào cần cổ Mộ Ngữ Nhiễm. Anh dụi đầu, hít lấy hít để mùi hương trên người cô:
"Em thơm quá, anh không chịu được."
"Em còn chưa tắm đâu." Cô đẩy nhẹ người anh, có chút bất lực.
"Không cần tắm đâu, anh không ngại."
Mộ Ngữ Nhiễm nhăn mặt: "Ngại với không ngại gì chứ, bị thương như vậy rồi anh còn muốn làm gì hả?"
Anh nhướn mày: "Lần trước không phải vẫn làm được đấy sao?"
"Sau đó, anh liền phải gọi một nữ bác sĩ đến tận giường để chăm sóc còn gì?"
"Này, không phải em đã nói không để bụng chuyện này rồi sao?"
Mộ Ngữ Nhiễm nhíu mi: "Em nói khi nào nhỉ?"
"Ây..." Lục Dĩ Hàng nhắm mắt, lại một lần nữa gục xuống vai cô:
"Đột nhiên lồng ngực anh đau quá."
"Đấy, còn chưa làm gì anh đã đau rồi."
"Em có thể rót mấy lời ngon ngọt vào lỗ tai anh được không? Anh đang đau tim đây này."
"..."
"Bên dưới cũng khó chịu nữa, em vỗ về nó giúp anh với."
"..."
Lục Dĩ Hàng nghiêng đầu, phả hơi thở nóng bỏng vào tai cô:
"Được không? Hử?"
Cơ thể cô run lên, hai tay bất giác nắm chặt lại:
"Lục Dĩ Hàng, đừng có khiêu khích em."
"Như thế này..." Anh mở miệng, khẽ cắn nhẹ vành tai đã đỏ bừng của Mộ Ngữ Nhiễm. Phía dưới, anh cầm lấy bàn tay cô, từ từ cho vào bên trong gối, sau đó tiến tới chỗ hạ bộ của mình, bắt đầu xoa nắn. Anh nhếch môi, giọng điệu vừa quyến rũ lại vừa ma mị:
"Mới được gọi là khiêu khích chứ."
Mộ Ngữ Nhiễm: "..."
Ểy? Sao khúc này quen quen vậy nhỉ? Hình như cô đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải.