Quan Vũ Điềm nghe vậy liền bật cười: "Cô cho rằng tôi giống cô sao? Tôi đã sớm quên anh ta từ lâu rồi."
Mộ Ngữ Nhiễm không nói gì, đúng lúc điện thoại lại vang lên, là Lục Dĩ Hàng gọi, cô liền bắt máy.
"Nhiễm Nhiễm." Lục Dĩ Hàng ở đầu dây bên kia nhẹ gọi tên cô, giọng điệu vừa dịu dàng vừa ấm áp.
"Vâng."
"Em ở đâu?"
Mộ Ngữ Nhiễm lập tức gửi địa chỉ qua cho Lục Dĩ Hàng, anh liền nhắn lại:
"Ở yên đó đi, anh tới đón em."
"Được."
Cô mỉm cười nhìn màn hình điện thoại, quên mất bên cạnh còn có một người sống sờ sờ.
Quan Vũ Điềm không nghe thấy giọng nói trong điện thoại của Mộ Ngữ Nhiễm, nhưng cô cũng đại khái đoán ra được người kia là đàn ông.
Quan Vũ Điềm: "Bạn trai cô gọi à?"
"Ừm, đúng vậy." Mộ Ngữ Nhiễm trả lời thật lòng.
"Tôi tưởng là cô chưa có bạn trai."
"Chúng tôi cũng chỉ vừa mới yêu đương, cho nên ít ai biết được."
"Vậy sao? Anh ta sẽ đến đón cô đúng chứ? Vậy tôi đi trước nhé."
"Được."
Sau khi Quan Vũ Điềm rời khỏi, Mộ Ngữ Nhiễm đi đến một chiếc ghế đá ở cách đó không xa, ngồi đợi Lục Dĩ Hàng. Cô xem đồng hồ, ước tính từ chỗ anh đến đây cũng phải mất gần ba mươi phút, cho nên cô quyết định đứng dậy đi dạo.
Đi được một đoạn, Mộ Ngữ Nhiễm dừng lại lấy điện thoại ra định gọi cho Ôn Ninh, muốn hỏi xem cô ấy đã về đến nhà hay chưa. Còn chưa kịp gọi, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, hắn ta chạy qua giật mạnh cái túi xách của cô.
Mộ Ngữ Nhiễm phản xạ nhanh liền kéo lại, nhưng hắn ta rất khoẻ, dùng sức một cái liền kéo cô ngã xuống đất, điện thoại trên tay văng ra một đoạn khá xa. Hai đầu gối Mộ Ngữ Nhiễm quỳ rạp xuống, tay phải cô vẫn kéo cái túi, tay còn lại chống dưới nền xi măng.
Tên kia thấy cô ngã liền dùng hai tay giật mạnh, cái túi tuột khỏi tay Mộ Ngữ Nhiễm, cô mất thăng bằng, ngã sấp xuống.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, cô nằm ở đó trơ mắt nhìn hắn đã chạy được một đoạn. Một lúc sau mới có phản ứng, kêu một tiếng:
"Cướp..."
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn xung quanh, muốn tìm người giúp đỡ nhưng lại không có ai. Cô khó khăn đứng dậy, muốn đuổi theo nhưng hắn ta đã chạy mất dạng.
Mộ Ngữ Nhiễm khập khiễng đi nhặt điện thoại, sống mũi bắt đầu cay xè.
Cô ngồi ở bên vệ đường, nhìn màn hình điện thoại đã bị vỡ chỉ còn lại một mảng trắng xóa cùng các vết nứt. Cô lại nghĩ đến nhiều thứ trong cái túi xách kia, ví tiền, thẻ ngân hàng, chìa khóa nhà, các giấy tờ tùy thân đều ở trong đó cả.
Có lẽ vì trong người đã có chút men rượu, nên Mộ Ngữ Nhiễm nhất thời không khống chế được cảm xúc, cô vùi mặt xuống đầu gối, hai bả vai bắt đầu run rẩy.
Một lúc lâu sau, cô mới ổn định lại tâm trạng, lau nước mắt, sau đó đứng dậy quay trở lại chỗ ban đầu ngồi đợi Lục Dĩ Hàng.
Đợi khoảng vài phút thì Lục Dĩ Hàng cũng xuất hiện, anh lái xe đến dừng lại trước mặt Mộ Ngữ Nhiễm, sau đó mở cửa bước xuống, nhấc chân đi về phía cô.
Mộ Ngữ Nhiễm vừa nhìn thấy anh, tâm trạng mới ổn định chưa bao lâu lại bắt đầu không kìm chế được, sống mũi cô chua xót, khoé mắt cay cay. Cô cúi gằm mặt, nhất thời không muốn Lục Dĩ Hàng nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Anh đi tới đứng trước mặt Mộ Ngữ Nhiễm, rũ mắt nhìn xuống đỉnh đầu của cô:
"Làm sao vậy? Không nhìn thấy anh?"
Không nhận được câu trả lời, Lục Dĩ Hàng cho rằng cô đang giận dỗi mình.
Anh mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cô: "Chiều nay công ty có một cuộc họp đột xuất nên tan làm có chút muộn, xin lỗi em vì bây giờ mới đến được."
Mộ Ngữ Nhiễm lắc lắc đầu, không nói gì.
Cảm nhận được sự khác lạ của cô, Lục Dĩ Hàng cúi người, đưa tay nâng cằm cô lên:
"Em giận..." Lời còn chưa nói hết, nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ cùng với đôi mắt đỏ hoe của Mộ Ngữ Nhiễm, Lục Dĩ Hàng bỗng cau mày, trong lòng như bị kim đâm.
"Xảy ra chuyện gì?" Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh.
Mộ Ngữ Nhiễm đột nhiên đứng dậy ôm chầm lấy hông anh, vùi mặt vào ngực anh khóc lóc, bắt đầu mách lẻo:
"Em vừa bị cướp."
Lục Dĩ Hàng không nhanh không chậm đẩy nhẹ người cô ra, lau nước mắt cho cô, sau đó lập tức kiểm tra:
"Có bị thương ở đâu không?"
Mộ Ngữ Nhiễm ngoan ngoãn xoè bàn tay trái ra trước mặt anh:
"Đây."
Lục Dĩ Hàng nhíu mày, định nói gì đó thì cô lại xắn tay áo lên, đưa khuỷu tay phải tới.
"Cả chỗ này."
Lục Dĩ Hàng tức giận, sắc mặt có chút khó coi: "Còn chỗ nào nữa?"
Mộ Ngữ Nhiễm cắn cắn môi, sau đó cúi đầu xuống. Anh cũng thuận theo, nhìn thấy hai bên đầu gối của cô đã bị rách. Bởi vì Mộ Ngữ Nhiễm mặc quần dài, cho nên không nhìn rõ tình trạng vết thương như thế nào.
Lục Dĩ Hàng lập tức quỵ một chân ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương giúp cô.
Một lúc sau anh liền đứng dậy, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì, giọng điệu lạnh nhạt:
"Đến bệnh viện."
"Chỉ là vết thương ngoài da, về nhà bôi chút thuốc là sẽ khỏi thôi."
"Em là bác sĩ à?"
Mộ Ngữ Nhiễm lập tức bị nghẹn họng.
Đến cửa bệnh viện, Lục Dĩ Hàng trực tiếp bế cô đi vào trong, Mộ Ngữ Nhiễm giãy dụa:
"Chân em cũng đâu có bị gãy, em tự mình đi được."
"Em ngậm miệng lại đi."
"..."
Trong phòng bệnh, y tá giúp cô sơ cứu vết thương xong nhắc nhở vài câu, sau đó kê đơn thuốc đưa cho Lục Dĩ Hàng.
Anh nhìn đơn thuốc trên tay, đột nhiên quay sang hỏi Mộ Ngữ Nhiễm:
"Có cần kiểm tra cái đầu không?"
Mộ Ngữ Nhiễm: "?"
Nữ y tá: "Vợ anh còn bị va chạm ở phần đầu sao?"
Lục Dĩ Hàng: "Không phải, trí nhớ của cô ấy không tốt."
Anh đã bảo cô ở yên một chỗ, thế mà lại đi lung tung để rồi bị cướp.
"..."