Chương 299
Từ ngày hôm đó, Bạc Dạ sẽ thường xuyên tới đây một chuyến, trước đó sẽ gửi tin nhắn báo cho Đường Thi, xác nhận nếu cô không nghỉ ngơi thì sẽ xách nguyên liệu nấu ăn tươi sống đến. Bạc Dạ biết nấu ăn, hơn nữa tay nghề nấu nướng còn không tồi, người bình thường đều không biết, ngay cả An Mật cũng thế. Lúc nhà một mình, anh sẽ tự nấu cơm. Năm năm Đường Thi ngồi tù chính là như thế. Anh nghĩ trong năm năm đó, anh đã nấu ăn một mình với tâm trạng như thế nào? Bóng dáng bận rộn trong bếp đã không còn, chính anh lại biến thành bóng dáng đó.
Sau này, hầu như mỗi khi tỉnh dậy vào ban đêm, Đường Thi đều có thể thấy Bạc Dạ nấu ăn trong lò vi sóng đặt bên cửa sổ. Anh còn tranh thủ bưng nồi to đến. Lần đó ngay cả Lâm Từ cũng kinh ngạc, bởi vì lúc xuống xe, cậu ta hỏi ông chủ mình tính làm gì, cậu Dạ oai phong đường đường lại nói vào phòng bệnh kêu Đường Thi ăn lẩu.
Nửa tiếng sau, tiết vịt tươi ngon, nấm rơm, dạ dày bò, thịt dê, cá chạch, tôm bóc vỏ, kể cả ếch trâu, óc lợn… Đều được bưng lên. Bạc Dạ phát huy tinh thần có tiền là có tất cả của nhà tư bản, gọi một cuộc điện thoại, nguyên liệu nấu ăn đều sẽ được vận chuyển đến Bạch Thành bằng đường hàng không, sau đó công ty vận chuyển sẽ hỏa tốc đưa đến khu nằm viện ở chỗ họ.
Đường Thi ngơ ngác nhìn từng đĩa nguyên liệu nấu ăn xuất hiện trước mặt: “Anh gọi mấy thứ này hết hả?”
Bạc Dạ đang pha chế gia vị lẩu, không ngẩng đầu lên mà chỉ đáp: “Tôi nhờ Lâm Từ mua giúp.”
Lâm Từ ngồi trên ghế cười lúng túng. Không ngờ Bạc Dạ thay đổi tính cách rồi trò gì cũng nghĩ ra được. Nếu Đường Thi hồi phục trí nhớ, ngẫm lại chuyện mình từng ăn lẩu với Bạc Dạ, chắc sẽ móc cổ họng ói cả buổi.
Bạc Dạ chọn lẩu uyên ương, một bên là canh vàng, một bên là canh mỡ bò cay. Đường Thi nhìn lớp mỡ bò chậm rãi tan chảy trong nồi. Lâm Từ và Bạc Dạ ngồi đối điện cô. Bạc Dạ đưa một ít nguyên liệu nấu ăn cô thích bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Lát nữa nước sôi rồi hẵng ăn”
Đường Thi hoảng hốt nhìn thức ăn. Cô rất muốn hỏi tại sao anh lại tốt với tôi đến thế? Rốt cuộc anh và tôi đã xảy ra chuyện gì?
Lúc ba người ăn lẩu, bên ngoài trời đổ mưa to, tiếng mưa tơi ào ào ập vào cửa kính, Đường Thi nhìn Bạc Dạ. Anh và Lâm Từ đều có vẻ không thể ăn cay, hai người đã uống rất nhiều nước. Cuối cùng Lâm Từ buông đũa, vừa thở vừa nói: “Cậu Dạ, tôi… Tôi chịu hết nổi rồi.”
Bạc Dạ buông đũa, gắp miếng thịt cuối cùng từ trong nồi: “Ăn xong thì đừng cố chịu đựng.”
Lâm Từ suýt nữa rơi nước mắt, dùng ánh mắt hỏi Bạc Dạ, tại sao lại là tôi ăn? Tại sao anh không ăn? Bạc Dạ nghiêm mặt, đương nhiên là cậu ăn, nếu tôi bị cay như cậu thì sẽ mất mặt lắm.
Lâm Từ: …
Buổi tối, Bạc Dạ thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, lại bị Đường Thi gọi lại. Cô nhìn anh bằng ánh mắt thống khổ, phức tạp, kìm nén, hỏi anh: “Anh Dạ, tôi rất muốn biết…”
Anh biết cô muốn hỏi gì. Đường Thi bị anh ngắt lời ngay lập tức.
“Em đừng hỏi tôi lý do.” Bạc Dạ quay sang, khuôn mặt tuấn mỹ vô song, ánh mắt lại đau thương vô cùng: “Đều là tôi nợ em.” Giữa bọn họ, một người quên không hết, một người nhớ không rõ, chung quy là thua thiệt lẫn nhau. Nhưng dù thua thiệt, cũng vẫn có dấu vết tồn tại. Bạc Dạ thầm nghĩ, có lẽ chờ Đường Thi tỉnh lại sẽ rời bỏ mình, cho nên tranh thủ lúc này bồi thường cho cô chút ít cũng được, cho dù cô muốn đi… Thì cũng sẽ không quá tuyệt tình. Anh có thể cho cô tất cả, kể cả những gì mình đang có. Nhưng anh sợ cô tỉnh lại sẽ nhìn thấu hết thảy, không cần mình bồi thường, chỉ cần mình nợ cô ấy.
Bạc Dạ sợ Đường Thi hồi phục trí nhớ sẽ lạnh lùng với mình, xa lạ còn đáng sợ hơn cả bị hận. Anh sợ mình đã sẵn sàng bị cô trả thù, nhưng lại phát hiện.. Cô không còn quan tâm tới mình.
Hôm sau Đường Duy đến bệnh viện, kinh ngạc nhìn mặt Đường Thi: “Mẹ, mẹ mập lên một chút kìa.” Đường Thi nở nụ cười: “Chắc tại gần đây ăn khuya nhiều”
Đường Duy cười tủm tỉm nhìn cô: “Chắc chắn là có người nuôi mập mẹ.”
Câu nói vô tâm của cậu bé khiến Đường Thi nhất thời biến sắc, nhớ tới buổi tối Bạc Dạ thường xuyên tới nấu bữa khuya cho mình, đôi mắt cô tối sầm, không nói một lời, nhẹ nhàng vỗ lên mặt Đường Duy. Vết thương trên người cô đang dần khép lại. Đến khi cắt chỉ, thấy Đường Thi sợ hãi, Giang Lăng ôn hòa cười nói: “Cô đừng lo lắng, kỹ thuật của tôi rất tốt. Cô căng thẳng cũng sẽ khiến tôi căng thẳng…” Sau khi mất trí nhớ, Đường Thi trở nên đơn thuần hơn nhiều, cắn môi kêu: “Đau…”
“Cô đừng nhúc nhích, sẽ xong ngay thôi.”
Bạc Dạ ở ngoài cửa nghe đối thoại của họ, tóc suýt nữa dựng đứng. Gì mà kỹ thuật rất tốt, gì mà đau, gì mà đừng nhúc nhích? Anh đá văng cửa phòng khám, đôi mắt bốc lửa xông vào phòng, thấy Đường Thi đã xắn áo lên cao, để lộ lưng cho Giang Lăng cắt chỉ, anh cảm giác dây thần kinh trong đầu chợt đứt đoạn.
Giang Lăng cười gượng: “Lão Dạ, trông sắc mặt anh hơi xanh xao đấy”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!