Chương 284
Duy Duy, là giọng của Duy Duy sao?
Đường Thi chìm trong bóng tối ra sức muốn tỉnh lại, nhưng đành bất lực. Cô không còn chút sức lực, thậm chí không thể nhúc nhích. Nhưng hình như cô nghe thấy tiếng khóc kêu của con trai bên tai mình. Duy Duy sao vậy? Tại sao lại khóc? Đường Thi chìm trong vực sâu, chung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng mấy tiếng kêu mỏng manh kèm theo tiếng khóc đau lòng. Là Đường Duy, đúng là thằng bé.
Đường Duy đang khóc. Cậu bé không dám nắm tay Đường Thi, trên người cô liên kết với đầy máy móc, trên cổ còn đâm kim, liên kết với túi thuốc treo trên cao, từng giọt một chảy vào người cô. Đường Duy không kịp lau nước mắt. Chắc chắn mẹ mình đau lắm, mình không thể khóc, mẹ đang bị thương, mình phải làm trụ cột trong nhà…
Nhưng căn nhà vốn chỉ có mình và mẹ, Đường Thi ngã xuống, cậu bé có thể bảo vệ ai đây? Không có Đường Thi, ngôi nhà cũng không tồn tại… Bạc Dạ không dám tiến lên nói chuyện với con trai.
Anh sợ cậu bé biết Đường Thi chặn nhát dao cho mình thì sẽ càng hận mình. Song Đường Duy lại hỏi: “Tại sao mẹ tôi lại như vậy?”
Bạc Dạ im lặng, bị ép hỏi không nói được một chữ.