Chương 1508: Anh vẫn là anh, tỉnh ngộ đi
Đối mặt với những rắc rối của Sakahara Kurosawa, Cố Mang lại biểu thị những điều này hoàn toàn không là gì cả.
Cậu ta đặc biệt cởi mở: “Gia tộc ép buộc lẽ nào không tốt sao? Điều kiện này của Lam Thất Thất, nếu như tôi tự mình tìm bạn gái chưa chắc đã tìm được người tốt hơn cô ấy đâu, cho nên cũng không cần phải chống đối người nhà”
Lời nói này…
Sakahara Kurosawa suy nghĩ, nếu như Lạc Du Du không bị gia đình ép cuộc kết hôn với anh ta, anh ta tự dựa vào chính mình, có thể tìm được một người có gia thế hơn Lạc Du Du, đẹp hơn Lạc Du Du, học lực lại cao hơn Lạc Du Du không?
Nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, Sakahara Kurosawa bị chính mình dọa sợ.
Vậy mà anh ta lại so sánh Lạc Du Du với những người con gái khác?
Cô ta dựa vào cái gì mà để anh ta để tâm như vậy chứ?
Dứt khoát lắc đầu, Sakahara Kurosawa tùy ý nở một nụ ười, tiếp tục nói với Cố Mang: “Nói như vậy quả thật cũng đúng. Nếu như anh và Lam Thất Thất thật sự tương xứng, thử yêu đương một chút cũng không phải không thể”
Cố Mang không phủ nhận, nhìn về hướng Lam Thất Thất chạy đi, đột nhiên nói: “Có cần đi xem một chút không?”
“Không phải vừa rồi nói không đi sao?”
Sakahara Kurosawa cảm thấy có chút kỳ lạ, vốn dĩ anh ta và Cố Mang phải thành kẻ thù, không ngờ tính tình thằng nhóc này vừa tốt tố chất còn cao. Nếu không phải bởi vì Lam Thất Thất, có lẽ cậu ta sẽ trở thành đối tượng được mọi người chào đón trong vòng.
“Cũng không phải là phải làm cái gì đó”
Cố Mang khẽ cau mày: “Tôi sợ nhỡ đâu xảy ra chuyện gì”
Sakahara Kurosawa suy nghĩ, cũng có lý, nhìn nhau với Cố Mang, hai người quyết định sải bước đuổi theo bóng dáng của Lam Thất Thất.
Vốn nghĩ rằng có thể đuổi đến bên ngoài, kết quả vừa đi ra sảnh lớn, trong vườn hoa bên cạnh đã nhìn thấy Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân đang đứng ở đó.
Giống như trong một bộ phim thần tượng, trai tài gái sắc, trời sinh một cặp vậy.
Đáng tiếc Lam Thất Thất vẫn là cô chủ nhà họ Lam, mà Từ Thánh Mân lại không phải là cậu chủ nhà họ Từ nữa.
Lam Thất Thất nắm lấy vạt áo Từ Thánh Mân: “Anh đến tìm tôi, rốt cuộc muốn làm gì?”
Sakahara Kurosawa và Cố Mang im lặng tìm một cây cột nấp vào.
Từ Thánh Mân không nói gì, nhìn thẳng Lam Thất Thất.
Khoảng khắc đó, trong ánh mắt anh ta hiện lên vô số gió tanh mưa máu.
Lam Thất Thất chưa bao giờ nhìn thấy Từ Thánh Mân để lộ ánh mắt này, mặc dù anh ta lợi dụng mọi thứ lại bụng dạ sâu lương, nhưng bình thường vẫn lười biếng quen rồi, đều không để ý. Chưa bao giờ như thế này, mọi tham vọng của mình đều để trần trụi như vậy.
Lam Thất Thất nhớ đến cái này, cảm thấy hồi hộp.
Tham vọng của Từ Thánh Mân là muốn lợi dụng nhà họ Lam sao?
“Anh muốn lấy được nhà họ Lam sao?”
Lam Thất Thất thử hỏi: “Bởi vì nhà họ Từ xảy ra chuyện, cho nên anh đến tìm tôi”
“Anh nghĩ kỹ rồi”
Từ Thánh Mân thẳng thắn lại tham lam nói: “Anh nghĩ muốn đạt được nhà họ Lam, bởi vì như vậy có thể dễ dàng gượng dậy”
Trong lòng Lam Thất Thất lạnh lẽo, quả nhiên, vẫn là Từ Thánh Mân trước kia không tiếc thủ đoạn, chỉ bởi vì đạt được mọi thứ.
“Đây là thứ mà nhà họ Từ đã dạy cho anh, từ khi còn nhỏ đã bắt đầu âm thầm đấu tranh, lừa dối lẫn nhau giữa những người thừa kế”