Chương 1396: Đắc ý cái gì, cô ấy cũng chạy rồi đó!
Lam Thất Thất còn chưa kịp nói cái gì nữa, Từ Thánh Mân đã sải bước đi lên từ phía sau, kéo vạt áo mà cô ấy vừa mới vén lên xuống, rồi sau đó còn chưa từ bỏ ý định, làm thế nào cũng phải kéo vạt áo của Lam Thất Thất đến biến dạng xuống tận đầu gối của cô ta mới hài lòng buông tay ra.
“.. Lam Thất Thất im lặng một lúc thật lâu: “Từ Thánh Mân anh bị bệnh thần kinh hả!”
Nhìn một chút xem quần áo của cô ấy biến dạng thành cái gì rồi đây!
Từ Thánh Mân giống như là người mẹ già vậy: “Em làm cái gì mà phải để lộ bụng ra vậy hả? Sẽ bị lạnh đó!”
“Em muốn cho Nhan Nhan nhìn nhãn hiệu áo gi-lê của em!” Lam Thất Thất chỉ vào người bên cạnh nói: “Tô Nhan đã trở về!”
Từ Thánh Mân giật mình, lúc này mới nhận ra là bên cạnh Lam Thất Thất còn có người đứng, mới vừa rồi cũng không có phát “Đúng rồi.” Tô Nhan cười híp mắt chào hỏi với anh ta: “Thật là đúng dịp, làm sao mà anh lại đi huấn luyện cùng với Lam Thất Thất vậy”
Trước kia cũng không biết là Từ Thánh Mân còn có chí hướng lớn lao như vậy.
Từ Thánh Mân im lặng một chút, rồi sau đó cần răng nói: “Còn không phải là do đầu óc cô ấy có vấn đề muốn tới nơi này huấn luyện hay sao, tôi làm sao có thế để cho cô ấy đi một mình được!”
“Thì làm sao?” Lam Thất Thất quay đầu lại, hai tay ôm ở trước ngực n ôi cũng không có cầu xin anh đi theo tôi tới đây”
Chậc.
Ánh mắt của Từ Thánh Mân trở nên âm trầm, mới vừa muốn nói chuyện, Lam Thất Thất lại giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, chỉ vào cách đó không xa: “Đường Duy đến?”
Nụ cười ở trên mặt của Tô Nhan lập tức cứng lại Sự thay đổi trên vẻ mặt của cô không có tránh được khỏi ánh mắt của Lam Thất Thất, vì vậy Lam Thất Thất lôi kéo Tô Nhan nhấc hành lý lên trước: “Dù sao thì chắc chắn là Đường Duy tới đón Từ Thánh Mân, vậy hai chúng ta đi trước”
Từ Thánh Mân không thể tin được nhìn Lam Thất Thất: “Cô người này đừng có thể quá vong ơn bội nghĩa một chút được không hả?”
Lam Thất Thất cũng không quay đầu lại nói: “Lúc trước anh bỏ lại tôi ở quán bar cũng không phải là lần một lần hai”
“Chẳng phải là anh đã tham gia khóa huấn luyện đặc biệt cùng với em rồi hay saol “Cũng đã trôi qua hai năm rồi mà em vẫn còn oán hận hả?” Từ Thánh Mân cũng sắp tức điên lên rồi, anh ta đi theo Lam Thất Thất tham gia khóa đặc huấn hai năm, cô dầu muối cũng đều không ăn, đây không phải là không biết điều sao!
“Đúng vậy, tôi hẳn là phải nên đội ơn anh mà!” Lam Thất Thất dừng bước lại: “Lúc trước.
bị anh từ chối mất hết thế diện, cho nên bây giờ anh trở về tìm đến tôi muốn cầu hòa, thì tôi phải nhường anh có đúng không”
Lời này thật đúng là rất châm biếm mà.
Từ Thánh Mân hét to về phái bóng lưng của cô ta: ‘Đây cũng là chuyện của hai năm trước rồi, em còn tức cái gì cơ chứ!”
Anh… Như này cũng quá là không nể mặt mà, cô còn muốn anh làm như thế nào nữa!
“Tôi chưa từng có yêu cầu anh phải đi theo tôi!” Lam Thất Thất cũng hét to theo: ‘Anh vì muốn bù đắp lại sự áy náy trong lòng mình, cũng phải bù đắp đủ rồi chứ! Đủ rồi thì không cần phải đi theo tôi nữa, tôi cũng không dám có dính líu gì tới anh!”
Từ Thánh Mân cảm thấy không thể thở nổi, chỉ có thể nói: “Lam Thất Thất em có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa!”
Lam Thất Thất không nói, Tô Nhan lôi kéo.
tay cô ấy, quay đầu lại liếc nhìn Từ Thánh Mân một cái, thở dài: “Tôi thấy thứ Thất Thất muốn cũng không phải là sự đền bù này của anh.
Cho tới bây giờ anh cũng không thể làm rõ được thứ cậu ấy muốn là cái gì”