Chương 1166
Tô Nghiêu vẫn cứng miệng: “Ba, ba ít nói lại vài câu đi, rõ ràng là do ba không thèm quan tâm đến con, cứ thế vứt con ra nước ngoài.”
Tô Kỳ nghe con trai nói vậy thì không khỏi sững sờ, sau đó lại cảm thấy có chút xấu hổ: “Ba chỉ muốn rèn luyện khả năng sống tự lập của con thôi…”
“Hừ.” Tô Nghiêu khoanh tay trước ngực: “Chẳng lẽ còn cần con và chị cảm ơn ba nữa sao?” Tô Kỳ rướn người qua đó búng vào trán Tô Nghiêu một cái: “Thằng nhóc thổi tha không biết lớn nhỏ, ba chỉ sợ sau này con sẽ trở thành một người giống như Đường Duy thôi.”
“Làm sao có thể như vậy được!”
Tô Nghiêu vừa nói xong thì thấy có người vội vội vàng vàng đi tới, Bạc Nhan vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lam Thất Thất đang đi về hướng này, cô ấy bước đi rất nhanh cứ giống như phía sau đang có kẻ thù đuổi theo vậy. Đúng lúc Lam Thất Thất cũng ngoảnh mặt nhìn sang bên này, thấy một nhà ba người Tô Kỳ đang ở cùng nhau thì vẫy tay chào: “Chú Kỳ!”
“Thất Thất đấy à?” Tô Kỳ mỉm cười: “Ba cháu đâu?”
“Ba cháu và chú Dạ đang nói chuyện với nhau.” Lam Thất Thất bĩu môi nói tiếp: “Phiền chết đi được, con gái ruột của mình thì chẳng thèm quan tâm đến, vừa nhìn thấy anh em một cái là vứt con gái sang một bên được ngay. Ba cháu còn chẳng bằng một góc của chú Kỳ nữa, chú sợ Bạc Nhan ngồi một mình trong hội trường sẽ thấy chán nên mới cố ý ở đây nói chuyện với cô ấy.”
Bạc Nhan nhìn Lam Thất Thất đang chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh mình: “Vừa rồi tớ… và Đường Duy cũng đứng riêng ở đây với nhau một lúc.” Lam Thất Thất nghe vậy thì giật nảy mình: “Anh ta không làm gì cậu đấy chứ?”
“Cậu nghĩ cái gì vậy?” Bạc Nhan chớp chớp mắt: “Tớ đã không còn là Bạc Nhan của trước kia nữa rồi, loại chuyện nhỏ nhặt này sẽ không thể tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì đến tớ đâu.”
“Chuyện nhỏ nhặt sao?” Lam Thất Thất lặp lại lời Bạc Nhan một lần: “Bây giờ đối với cậu mà nói thì gặp gỡ Đường Duy chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi sao?”
Đường Duy vừa bị Từ Dao miễn cưỡng kéo đi qua đây thì vừa đúng lúc nghe thấy cái loa phát thanh Lam Thất Thất nói câu này liền bất giác đứng khựng lại.
Từ Dao thấy vậy liền quay sang nhìn Đường Duy, ngờ vực hỏi: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt của Đường Duy tối sầm đi vài phần, sau đó liền nghe thấy giọng nói thản nhiên của Bạc Nhan từ bên đó truyền đến: “Lúc đó còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, bây giờ trưởng thành rồi, cũng đã suy nghĩ thoáng hơn rồi.”
“Cậu cứ giả vờ từng trải đi, rõ ràng mới có 20 tuổi tuổi đầu.” Lam Thất Thất phản bác: “Yên tâm đi, chắc chắn cậu sẽ tìm được một người bạn trai đẹp trai hơn anh ta gấp vạn lần.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!