Chương 134
Ngày hôm sau cô ta tỉnh lại đã là thứ hai, hôm nay Khương Thích vẫn phải đi làm, khi đồng hồ báo thức vang lên , cô thức dậy ngay, liếc nhìn Đường Thi và Khắc Lý Tư còn đang ngủ say ở trong phòng, người phụ nữ cười một tiếng, sau đó sửa soạn bản thân bước ra cửa đi làm.
Khi Đường Thi cùng Khắc Lý Tư tỉnh lại đã là buổi chiều, ngày hôm qua uống không ít rượu vang cho nên ngủ khá trễ. Từ khi sống cuộc sống hiện tại, Đường Thi cảm thấy mình ở trong thời gian này càng ngày càng lười biếng, cô đứng dậy nhìn Khắc Lý Lư vẫn còn nằm trên giường, liền đi qua đá đá chăn: “Rời giường.”
Khắc Lý Tư xoa xoa tóc, cầm lấy điện thoại đưa mắt nhìn một cái, lúc anh ta nhìn thấy ngày tháng phía trên điện thoại liền sợ hết hồn mà kêu lớn: “Chết rồi, tôi phải trở về Mỹ.”
“Nhanh như vậy đã phải quay về?” Đường Thi đang thay quần áo quay đầu nhìn anh ta: “Anh không phải mới trở về nước sao?”
“Tôi là bởi vì em mới trở về nước được không.”
Khắc Lý Tư liếc mắt: “Tôi nói với gia đình xin nghỉ phép để ra ngoài, công ty của tôi ở đó, tôi cũng phải trở về điều hành kinh doanh, chứ, chết chắc rồi, sau khi trở về đoán chừng sẽ bận tới chết.”
Đường Thi cười: “Các anh cũng có thể mời tôi tham gia hợp tác.”
“Làm ơn đi.” Khắc Lý Tư nhanh chóng xoay mình thức dậy: “Bọn tôi đã đặt vé máy bay rồi, chúng ta đi trong lúc chờ đợi đi uống buổi trà chiều cuối đi.”
“OK” Đường thi sửa sang lại kiểu tóc của mình một chút: “Đúng lúc buổi tối tôi còn phải đi đón Thích Thích tan làm, mấy ngày nay cô ấy có vẻ không được vui cho lắm.”
Sau khi hai người chọn xong nhà hàng muốn tới liền ra ngoài bắt xe, lúc đến đại sảnh của khách sạn, bọn họ mới biết tầng một nơi này đã bị một công ty bao trọn để tổ chức tiệc giao thừa cuối năm, cô suy nghĩ một chút, cũng đã sang mùa đông, không lâu nữa sẽ phải nghênh đón năm mới, Đường Thi khoác trên người áo choàng dài, cùng Khắc Lý Tư đi tới một gian phòng bên trong.
“Nơi này hơi sẽ yên tĩnh một chút, bầu không khí ở đại sảnh vẫn tốt hơn, nếu như các vị không ngại ngồi cùng với tất cả nhân viên của công ty đó…”
Phục vụ dè đặt hỏi một tiếng: “Chúng ta có thể sắp xếp chỗ ngồi cho hai vị”