Trần Thị lập tức dùng thân mình ngăn trở, nước mắt lăn dài trên gò má:
“Phu quân ngươi đừng như thế, hắn dù sao cũng là cốt nhục của ngươi...”
“Đúng là con hư tại mẫu!” Bảo Diệt ánh mắt híp lại nhìn chằm chằm Bảo Khang như nhìn thú săn mồi, lạnh lẽo nói:
“Ta không ngu xuẩn như mẫu thân của ngươi, đừng tưởng vài lời nói là có thể qua mặt ta, nếu ngay từ đầu ngươi nghĩ cho Bảo Ngạn, vậy tại sao không thương lượng với bọn hắn trước khi hành động mà để xảy ra cớ sự mới tìm đến cầu cứu?”
“Ta thấy là ngươi cố tình giết chết Trần Nhị, tham lam có ý muốn độc chiếm công pháp, cử đám hải tặc muốn đoạt về tài nguyên đã giao dịch để hợp thức hoá mọi thứ mà thôi.”
Bảo Khang da đầu tê dại, như con chó chết vừa quỳ vừa run cầm cập dưới chân Bảo Diệt, nức nở nói:
“Phụ thân tha thứ cho hài nhi còn nhỏ dại, nhất thời bị tham niệm che mờ lý trí...”
“Nghiệt tử... nghiệt tử a...” Trần Thị thấy nhi tử thừa nhận hành vi, xém chút ngất đi vì giận.
Bảo Ngạn cũng đầy phẫn nộ nhìn đệ đệ mình, đừng nói là phụ thân, hiện tại ngay cả hắn cũng rất muốn một chưởng đánh chết Bảo Khang rồi.
“Giải quyết chuyện này thật ra cũng đơn giản!” Bảo Diệt hờ hững nói:
“Chỉ cần đem súc sinh Bảo Khang này giết chết, đem đầu treo trước cổng thành tạ lỗi với người ta, sau đó sẵn sàng hoàn trả công pháp là xong!”
Thân là nhân vật lăn lộn nhiều năm, Bảo Diệt đương nhiên đủ minh mẫn để nhìn thấu triệt vấn đề.
Nhưng lời của hắn lại khiến Trần Thị lắc đầu kịch liệt: “Ngươi mà giết hắn, ta tự tử cho ngươi vừa lòng, nam nhân vô dụng không thể bảo vệ nhi tử của mình.”
Bảo Diệt đưa mắt nhìn Bảo Ngạn hỏi: “Còn ngươi nghĩ thế nào?”
Bảo Ngạn hít sâu một hơi, lấy bình tĩnh đáp: “Nhi tử thấy phụ thân tuy rằng phẫn nộ nhưng không quá mức lo lắng, hẳn là đã có biện pháp giải quyết.”
Bảo Diệt hài lòng gật đầu, vung chân đạp Bảo Khang một cái hừ lạnh: “Nhìn thấy chưa? Đó là lý do ca ca của ngươi có thể cạnh tranh vị trí Thiếu chủ còn ngươi thì không, năng lực chênh lệch quá nhiều.”
Bảo Khang lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, hy vọng phụ thân giải quyết được hậu quả.
Trần Thị vội vàng đứng lên ôm chặt lấy trượng phu nịnh nọt: “Ngươi còn không mau nói ra kế sách, làm ta lo muốn chết...”
“Hừ, chuyện này phải cảm tạ nữ nhi bảo bối của ta, ba tên nhi tử đều không bằng một gót chân của nàng.” Bảo Diệt lạnh lùng nói.
“Là Bảo Lan sao?” Mấy người nghe vậy giật mình.
Bảo Lan chính là nữ nhi, con gái út của Bảo Diệt do mẫu thân của Bảo Đăng sinh ra.
Bất quá khi còn rất nhỏ, Bảo Lan đã được một vị nhân vật bí ẩn đưa đi tu luyện, đến nay vẫn chưa biết lưu lạc chốn nào, nhiều người thậm chí còn không nhớ rõ Bảo Hải Thành còn có một cô công chúa.
“Không sai, nữ nhi bảo bối của ta thiên phú siêu tuyệt, có thể chất đặc thù nên đã được một vị trưởng lão cao cấp của một Đạo Thống thu làm đồ đệ, hiện nay địa vị rất cao.” Bảo Diệt ngạo nghễ nói:
“Gần đây nàng đã liên lạc với ta sẽ trở về thăm Bảo Hải Thành, với bối cảnh của nàng nói không chừng có thể che chở các ngươi một kiếp.”
Trần Thị, Bảo Ngạn và Bảo Khang nghe vậy vừa mừng vừa u sầu...
Mừng vì có thể tai qua nạn khỏi, u sầu vì ngôi vị Thiếu chủ chắc chắn sẽ thuộc về Bảo Đăng rồi.
Không vì lý do gì cả, chỉ vì Bảo Lan là muội muội cùng phụ cùng mẫu với hắn.
“Còn không mau đưa công pháp kia ta xem!” Bảo Diệt lạnh hừ một tiếng.
Bảo Ngạn hấp tấp dâng lên Ngự Yêu Đạo Quyết cho phụ thân.
Bảo Diệt quan sát một hồi, mắt ngày càng sáng:
“Thật sự lợi hại, xứng đáng để liều một trận!”
......
“Bảo Khang sao? Khá lắm!”
Ngồi trên lưng Tiểu Tinh, Lạc Nam vừa ôm eo Lạc Long Nhi vừa vuốt cằm.
Dựa vào tin tức thu được từ linh hồn của đám Hải Đao Bang, Lạc Nam biết được tất cả mọi chuyện là do tên tam công tử Bảo Khang của Hải Bảo Thành giật dây.
Không ngờ vừa muốn có công pháp, còn vừa muốn cướp lại tất cả tài nguyên đã giao cho hắn.
Hành vi này của Bảo Khang thật sự chọc giận Lạc Nam.
Con mẹ nó, ta có thiện ý giao dịch công bằng với các ngươi, ngươi lại tham lam tính toán cả mạng của ta.
Lạc Nam làm người rất đơn giản, hắn luôn sảng khoái, hào phóng và sòng phẳng, người không phạm ta, ta tuyệt đối không chủ động trêu chọc hay đắc tội với người.
Nhưng ngươi đã muốn mạng ta và vị hôn thê của ta, vậy thì ta phải trả gấp trăm lần.
“Hải Bảo Thành dù sao cũng có thành chủ tu vi Thiên Đạo Hậu Kỳ toạ trấn, chuyện này cần thương lượng lại.” Lạc Long Nhi sợ hắn nóng vội trả thù nên mới mở miệng.
“Ừm.” Lạc Nam ánh mắt loé lên.
Sau trận chiến với lão già Thiên Đạo Sơ Kỳ đó, Lạc Nam ước tính được chiến lực hiện tại của bản thân.
Nếu là Thiên Đạo Cảnh Sơ Kỳ bình thường, hắn có thể giết được nếu đối phương quyết định sinh tử chiến.
Nhưng nếu gặp Thiên Đạo Trung Kỳ trở lên, vậy thì thắng bại khó phân, chưa kể đối phương còn có thể bỏ chạy.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam lấy ra Phá Đạo Lệnh truyền âm cho Đông Hoa:
“Quỳnh Tiêu, vị hôn phu của nàng bị khi dễ!”
“Hả? Ai dám trêu vào ngươi?” Đông Hoa bên kia liền nhướn mày.
Mặc dù cái tên này hiện tại là vị hôn phu của nàng, nhưng hắn cũng là đệ tử mà nàng sủng ái a.
Nổi tiếng là người bao che khuyết điểm, đồ đệ và vị hôn phu bị người ta khi dễ, nàng làm sao không nổi nóng?
Lạc Nam đem mọi chuyện kể lại một lần.
“Đúng là tự tìm đường chết!” Thanh âm của Đông Hoa đã trở nên lạnh lẽo:
“Ngươi chờ ta một chút!”
“Ừm ừm...” Lạc Nam gật đầu.
“Khụ...” Lạc Long Nhi cố gắng nín cười, nàng hiếm thấy tên nam nhân này còn biết cách làm nũng.
“Khà khà, ra vẻ uỷ khuất với lão bà tương lai, cũng không có gì đáng xấu hổ a.” Lạc Nam mặt dày nói:
“Dù sao con đường ta đi từ trước đến nay, không thiếu những giai đoạn được các nữ cường nhân bảo vệ đấy.”
Nào là Mộc Tử Âm, Diễm Nguyệt Kỳ, Võ Tam Nương, Âu Dương Thương Lan, Hi Vũ và Tuế Nguyệt...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!