“Nàng cầm những thứ này tu luyện, cố gắng tăng địa vị tại Xích Bích Giáo, hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh càng tốt.” Lạc Nam đưa hết vật phẩm cho Lạc Long Nhi.
“Biết rồi nói mãi...” Lạc Long Nhi tiếp nhận Nhẫn Trữ Vật của hắn, nhịn không được hừ một tiếng:
“Ngươi vội như thế làm gì?”
“Còn để làm gì nữa?” Lạc Nam trợn mắt nói:
“Đương nhiên là xong việc để còn về Lạc gia làm con dâu, muốn ta đợi đến bao giờ?”
Lạc Long Nhi nhất thời gò má đỏ ửng, nắm đấm đã nâng lên sẵn sàng vung quyền.
Lạc Nam vội vàng rụt cổ lại, hắn dám khẳng định cô nàng này còn bạo lực hơn cả Võ Tam Nương, bất kể là khi thẹn thùng hay tức giận đều muốn động thủ, hơn nữa lực đấm của nàng cực mạnh, dù là hắn nếu không cẩn thận cũng trọng thương như thường.
Thấy dáng vẻ của hắn, Lạc Long Nhi cũng mỉm cười:
“Đã an bày hai tên Thiếu Thần Tử và ba vị trưởng lão toàn lực giúp ta, đâu cần phải phí công mua sắm nhiều tài nguyên như vậy, ta cứ lén lút dùng tài nguyên của Xích Bích Giáo cũng được mà.”
“Đây là tâm ý của ta đối với vị hôn thê của mình, làm sao có thể đánh đồng?” Lạc Nam ôn tồn nói.
Nhìn nét mặt chân thành của hắn, Lạc Long Nhi rốt cuộc hiểu vì sao từ khi nhận thức đến nay, lúc nào bên cạnh hắn cũng có bách hoa vờn quanh, ngay cả người với tính cách như nàng còn không nhịn được phải cảm động, thử hỏi những nữ nhân khác làm sao có thể chống được hắn công lược?
Lời vừa rồi của Lạc Nam hoàn toàn là thật tâm, hắn biết lượng tài nguyên phong phú ở Xích Bích Giáo sẽ đủ cho Lạc Long Nhi tu luyện nhưng đồng thời hắn cũng muốn lưu lại thứ gì đó giữa mình và nàng.
Tính cách của Lạc Long Nhi nghiêm túc, cầu tiến, hiếu thắng... nàng không giống các nữ nhân khác sẽ ưa thích quà lưu niệm hay lễ vật gì đặc biệt, cho nên hắn mới nghĩ ra cách mua thật nhiều tài nguyên cho nàng.
Vậy ngày sau khi nàng sử dụng những tài nguyên đó để tu luyện, trong lòng nàng sẽ luôn luôn nghĩ về hắn.
Thậm chí những tài nguyên này sẽ trở thành số lượng đan điền bên trong cơ thể nàng, đi theo nàng vĩnh viễn...
“Chúng ta trở về thôi!” Lạc Long Nhi thanh âm như gió nhẹ, trong trẻo đến lạ kỳ.
“Hả?” Lạc Nam sửng sốt.
“Sao thế?” Nàng khó hiểu.
“Moá nó, vừa rồi ta nghe lầm à?” Lạc Nam nhịn không được chửi thề:
“Nàng nói lại xem nào, lên tiếng nhanh!”
“Ngươi...” Lạc Long Nhi mày liễu dựng thẳng.
Thì ra từ trước đến giờ khi đeo mặt nạ quỷ, để che giấu thân phận nữ nhân nên nàng luôn biến đổi âm giọng của mình trở nên khàn khàn, nghe không thể phân biệt được là nam hay nữ.
Chính điều đó đã hình thành thói quen của nàng, bình thường khi nói chuyện giọng nói cũng rất trầm thấp.
Vậy mà vừa rồi vô thức nói ra thanh âm vốn có, trong veo như gió, mềm mại như nước khiến Lạc Nam lần đầu nghe thấy mới kích động đến như thế.
“Không nói!” Lạc Long Nhi hừ lạnh, lúc này âm giọng đã khàn đặc như cũ.
“Ây da...” Lạc Nam tiếc nuối không thôi:
“Rõ ràng thanh âm của nàng êm tai như vậy, cần gì biến đổi nó?”
Lạc Long Nhi mặc kệ hắn, vẫn mím chặt môi.
Nhiều năm như vậy đã sớm thành thói quen, vừa rồi nàng cũng không hiểu vì sao vô thức thốt lên thanh âm chân thật.
Lạc Nam thấy nàng quật cường như thế mà đưa tay vuốt cằm, trong lòng nảy ra một ý niệm xấu xa:
“Hắc hắc, đợi đến khi lên giường... không biết nàng còn lý trí để biến đổi tiếng rên hay không?”
Hai người rời khỏi Bảo Hải Thành vạn dặm, một đường trở về Xích Bích Giáo.
Vốn Lạc Nam cũng muốn dành nhiều thời gian hơn ở bên Lạc Long Nhi nhưng hắn và nàng điều hiểu xuất phát điểm của cả hai ở Đạo Giới này quá thấp, vẫn nên tập trung hơn vào việc tu luyện, nhất là Lạc Nam còn phải trở về Độ Đạo Môn cho Tranh Đoạt Thiên Cảnh sắp tới.
Đang tận hưởng không khí yên bình khó được, chợt cả Lạc Nam và Lạc Long Nhi đều ngưng sắc mặt, trong mắt loé lên một tia sát khí.
RĂNG RẮC...
Không gian sụp đổ từng mảng lớn.
Từ bên trong đó, một con thuyền khổng lồ phá không mà ra.
Thuyền như chiến hạm toàn thân đen kịt bọc giáp, phía trước mũi thuyền có gắn một lưỡi đao khổng lồ đang chém ngang hai bên, mỗi một nhát chém của nó đều tạo nên từng cơn lốc xoáy giữa biển.
Không nói lời nào, chiến thuyền trực tiếp nhắm thẳng hai người Lạc Nam đâm thẳng, lưỡi đao như muốn trảm hai người làm đôi.
“Muốn chết!”
Lạc Nam gầm lên một tiếng.
KENG!
Theo một tiếng kích ngân vang vọng, bầu trời đột ngột biến sắc, ánh nắng mặt trời bị vô tận Ma khí che đậy...
Khanh khách... khanh khách... khanh khách...
Tiếng cười huyền bí, ma mị và quyến rũ như có thể gọi hồn mờ mờ ảo ảo ở bốn phương, hư ảnh một tôn Ma Nữ với những đường cong cơ thể hoàn mỹ đến tuyệt đối phản chiếu trên bầu trời làm những tu sĩ trên thuyền trở nên ngơ ngác.
Ma Nữ phủ xuống trước mặt Lạc Nam, lập tức hiển hoá thành một thanh Ma Kích hoàn toàn lạ lẫm...
Phần cán của kích như từng mắt xích uốn lượn liên kết với nhau tạo thành một đường thẳng dài hơn ba mét, hai chiếc lưỡi sắc lẹm như trăng lưỡi liềm song song hai bên đầu, mũi kích đen kịt xoay tròn liên tục như một mũi khoan với cường độ cao, tận cùng bên dưới chuôi là hai đôi mắt sắc sảo, yêu dị như của một vị ma nữ đang nhắm chặt.
Xích Tà Kích sau khi nâng cấp lên Đại Đạo Binh.
“Phu quân tới đi!” Thanh âm hưng phấn và điên cuồng của Xích Tà vang vọng trong tay Lạc Nam:
“Hãy sử dụng thiếp, cho bọn chúng biết thế nào là ác mộng!”
“Như nàng mong muốn!” Lạc Nam cất tiếng cười dài.
Khoảnh khắc đó, nhân kích hợp nhất.
Xích Tà bạo phát 3000 tầng Kích Vực, Lạc Nam thi triển 1000 tầng Kích Vực.
4000 tầng Kích Vực hợp nhất.
Vực Thần Đạo Kinh cùng lúc thi triển, 4000 tầng Kích Vực lại thu nhỏ đến cực hạn vừa đủ bao trùm mũi kích xoay tròn.
Hoá Vũ Bá Thần Thể bạo phát, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, Oanh Thiên Tổ Phù thét gào.
Lạc Nam bằng vào tốc độ khủng bố lao vọt đến, nhất kích hướng về lưỡi đao khổng lồ bên trên chiến thuyền kia đâm thẳng mà ra.
So với lưỡi đao khổng lồ, hắn và Xích Tà Kích nhỏ bé như con kiến.
RĂNG RẮC...
Nhưng khi âm thanh sụp đổ vang lên, chính con kiến ấy đã nghiền nát lưỡi đao, đập tan từng con sóng lớn, nhất kích động thiên chấn kinh tất cả mọi người.
Một kích này uy lực quá mức khủng khiếp khi có cả Vực Thần Đạo Kinh hiển uy.
“Mau chạy!”
Hàng trăm tu sĩ trên thuyền biến sắc lựa chọn nhảy ra.
Lạc Nam và Xích Tà một người một kích như mũi khoan huỷ diệt xuyên phá tất cả, đâm thủng từ đầu đến tận phía sau chiến thuyền bất chấp nó là một kiện pháp bảo Đại Đạo Cực Phẩm, còn có cả trận pháp gia cố bên trên.
ẦM ẦM ẦM...
Từ trong ngọn lửa lao ra, Lạc Nam và Xích Tà cất tiếng cười sảng khoái để mặc cho chiến thuyền phát nổ.
“Làm sao có thể như vậy?” Một tên Đại Đạo Cảnh trên thuyền gầm lên phẫn nộ:
“Trả lại Đạo Bảo, trả lại thuyền cho ta!”
Hắn lấy ra đại đao, Quy tắc Đao Đạo hiên ngang uy dũng gầm thét, tạo thành một luồng Đao Thế cực mạnh bao phủ xung quanh cơ thể, điên cuồng lao đến Lạc Nam tung trảm.