Lạc Long Nhi buồn cười nhìn hắn: “Yêu thú ở Đạo Hải cũng như Đạo Giới đều có linh trí cực cao, tất cả đều có khả năng hoá hình thành nhân loại, đâu phải chỉ biết hành động theo bản năng như đám yêu cấp thấp? Trừ khi ngươi chủ động tìm chúng gây sự, bằng không chúng đâu có vô duyên vô cớ chuốc lấy phiền toái.”
Lạc Nam nghĩ cũng thấy đúng, Yêu thú ở Đạo Giới cùi cùi cũng là Yêu Thánh Đế, Chí Tôn... đâu còn gặp trường hợp đang di chuyển lại bị một đám nhảy ra công kích bất chấp sống chết như thời còn nhỏ yếu.
Thế nên hai người đi dạo tương đối an bình, làm bạn cùng gió biển, trời và mây...
Cho đến khi một toà thành thị toạ lạc trên biển đập vào tầm mắt.
Từ xa có thể thấy, toà thành này không nằm trên đảo hay có bất cứ đất liền nào nâng đỡ, nó là một toà thành trôi nổi trên biển, phạm vi to lớn, tường thành kiên cố cao vút như vách ngăn giữa đại dương, trận pháp luân chuyển xung quanh, hiển nhiên toà thành là một kiện Đạo Bảo cấp cao.
Lạc Nam đánh giá đây là Thiên Đạo Bảo, ít nhất cũng phải Thượng Phẩm.
“Bảo Hải Thành...” Hắn lẩm bẩm đọc lấy ba chữ lớn phía trước cổng thành.
Chỉ thấy nơi này náo nhiệt như một khu chợ giữa đại dương, tu sĩ vào ra tấp nập, có người ngự không mà đến, lại có người cưỡi trên toạ kỵ, pháp bảo mà đến...
“Bảo Hải Thành, ta đã nghe đệ tử Xích Bích Giáo bàn qua, đây là một thế lực cấp Thiên Đạo, chuyên thua mua tài nguyên, sản vật do tu sĩ săn tìm được tại Đạo Hải.” Lạc Long Nhi nói.
“Thế lực cấp Thiên Đạo à?” Lạc Nam gật gù.
Những thế lực có Thần Đạo Cảnh toạ chấn mới đủ tư cách được xưng là Đạo Thống.
Còn những thế lực không có Thần Đạo Cảnh, chỉ có Thiên Đạo Cảnh trở xuống thì dùng đẳng cấp của cường giả mạnh nhất gọi chung cho đẳng cấp của thế lực.
Giống như Thành chủ của Bảo Hải Thành này chỉ là cường giả Thiên Đạo Cảnh cho nên chỉ được xem là thế lực cấp Thiên Đạo mà thôi.
Đừng thấy Lạc Nam vừa đến Đạo Giới đã được gia nhập Độ Đạo Môn có ba vị Thần Đạo Cảnh mà cho rằng Đạo chủ như bọn họ là rau cải trắng, so với phạm vi rộng lớn vô hạn của Đạo Giới, số lượng Thần Đạo Cảnh vẫn là cực kỳ thưa thớt, là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
“Đi! Chúng ta vào thành xem náo nhiệt.” Lạc Nam đề nghị.
Lạc Long Nhi không có ý kiến.
Bước đến đại môn, một tên thủ vệ mỉm cười hỏi: “Nhìn hai vị khá lạ mặt, hẳn là lần đầu tiên đến Bảo Hải Thành?”
Hắn đã làm thủ vệ ở toà thành này hàng tỷ năm, nhớ rõ từng người ra ra vào vào, có thể khẳng định đôi nam nữ này là người mới.
“Không sai, phu thê chúng ta vừa vặn đi qua nơi này, thấy náo nhiệt nên muốn vào mua sắm một chút.” Lạc Nam tự nhiên nói.
Nghe hắn giới thiệu hai người là phu thê, Lạc Long Nhi có cảm giác là lạ, gò má vô thức hồng hồng lên.
Cũng may có lớp khăn lụa che đậy, bằng không chắc chắn sẽ gây nên kinh diễm.
“Phí vào thành mỗi người trăm mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.” Thủ vệ nói.
Lạc Nam đưa mắt nhìn qua, phát hiện những người khác muốn vào thành cũng đều phải giao nộp Nguyên Thạch cho các thủ vệ khác, vậy nên cũng không có ý kiến gì, lấy ra một chiếc túi đưa đến.
“Trong Bảo Hải Thành ngăn cấm chiến đấu và gây sự, chỉ giao dịch mua bán công bằng...” Thủ vệ nói thêm:
“Hy vọng tuân thủ quy tắc.”
“Yên tâm, chúng ta chỉ đi dạo chơi, không phải đến gây sự.” Lạc Nam gật gù.
“Mời!” Thủ vệ hài lòng cho phép hai người vào trong.
Vừa mới vào thành, Lạc Nam chợt nghe một đoạn âm thanh quen thuộc:
“Nhìn thấu tương lai, soi rọi quá khứ, coi bói bấm quẻ, tiên đoán vận mệnh đây. Một lượt chỉ thu 10 khối Nguyên Thạch Cực Phẩm.”
Hắn theo bản năng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy tại đường cái lớn, một lão già ăn mặc cũ kỹ, bụi bặm, trong tay cầm một lá cờ lớn với bốn chữ Thiên Cơ Tán Nhân bên trên, đi cùng còn có thiếu nữ tuổi đôi mươi, thân mặc váy dài mộc mạc, che đậy khuôn mặt, đeo đôi găng tay trắng.
“Lại là bọn họ?” Lạc Nam hứng thú: “Xem ra là gặp cao nhân rồi.”
Lần trước khi Đoạt Cấm Chiến sắp bắt đầu, bên ngoài Ngũ Viện Bí Cảnh từng thấy hai người này xem bói, kết quả Ma Vô Lượng chết thảm theo đúng lời tiên đoán.
Không ngờ lần này lại gặp bọn họ ở Đạo Giới, hơn nữa còn là giữa Đạo Hải mênh mông.
“Đến, chúng ta xem một quẻ.” Lạc Nam mỉm cười cùng Lạc Long Nhi đến gần.
Có vẻ đôi sư đồ một già một trẻ bị người chung quanh xem thường, không ai đến làm khách.
Mà lúc này, hai người cũng chú ý đến Lạc Nam cùng Lạc Long Nhi, sắc mặt hơi thay đổi.
Lão già nhẹ chắp tay, không hề mở miệng nhưng thanh âm đã truyền đến:
“Tham kiến Bá Chủ!”
“Tiền bối khách khí!” Lạc Nam sửng sốt, cũng không bất ngờ khi mình bị cao nhân nhận ra thân phận, hắn cười mỉm:
“Nơi này là Đạo Hải, ta cũng chỉ là một tiểu tu sĩ bình thường, mạnh hơn con kiến hôi một chút mà thôi.”
Thiếu nữ đứng sau lão già hiếu kỳ đánh giá Lạc Nam, ánh mắt như nhìn thấy vật thể lạ.
Lần trước nàng vô cùng tò mò, không biết vì sao sư phụ ngăn cản không dám cho mình xem tướng và số phận của người nam nhân này dù rằng mình sở hữu Thiên Cơ Chi Thể.
Sau đó mới biết hắn trở thành bậc cửu ngũ chi tôn, Bá Chủ của Ngũ Châu Tứ Vực, là nhân vật sẽ đối đầu với toàn bộ Đạo Vực và Đạo Quốc.
Rõ ràng mệnh số của hắn quá mức kinh khủng, nếu nàng xem thấu được chắc chắn sẽ bị phản phệ trọng thương, thậm chí là mất mạng cho nên sư phụ mới không dám để nàng tiếp xúc.
Lạc Long Nhi lần đầu gặp Thiên Cơ Tán Nhân nên cũng khá tò mò, không hiểu Lạc Nam muốn làm gì.
Lạc Nam lên tiếng cảm thán: “Thế nhân mê muội, cơ hội nắm giữ một góc vận mệnh ở ngay trước mặt bọn hắn nhưng đều lướt qua, thật đáng tiếc!”
Thiên Cơ Tán Nhân vuốt râu mỉm cười không nói.
“Lần này vãn bối lại muốn nhờ tiền bối xem một quẻ.” Lạc Nam nói thẳng.
“Không dám!” Thiên Cơ Tán Nhân thẳng thắng lắc đầu.
“Tiền bối đừng vội từ chối, ta không xem cho mình.” Lạc Nam chỉ sang Lạc Long Nhi bên cạnh, nở nụ cười ôn nhu:
“Là xem cho nàng.”
Thiên Cơ Tán Nhân nhìn sang Lạc Long Nhi, ngưng trọng nói:
“Khí vận thâm hậu, đã từng được cả vũ trụ chống lưng mà hiện nay lại có dấu hiệu nằm ngoài khống chế của thiên địa, người ở bên cạnh Bá Chủ quả thật đều là bậc kỳ nhân vậy.”
Lạc Long Nhi toàn thân chấn động, không dám tin tưởng nhìn lão già này, không ngờ chỉ mới liếc nhìn nàng một cái, ông ta đã nhìn ra nhiều thứ như thế, điều mà ngay cả Thần Đạo Cảnh cũng không dễ dàng phát hiện.
Đặc biệt câu nói nằm ngoài khống chế thiên địa kia, chẳng phải ám chỉ việc nàng siêu thoát nhập đạo hay sao?
“Tiền bối thật là kỳ nhân vậy!” Lạc Nam thán phục không thôi:
“Nhờ ngài xem giúp tương lai của nàng.”
“Để tiểu đồ của ta lên đi.” Thiên Cơ Tán Nhân đẩy thiếu nữ lên.
Thiếu nữ chớp chớp mắt nhìn Lạc Long Nhi nói: “Mời tỷ tỷ viết cho ta một chữ.”
Lạc Long Nhi lúc này đã biết mình gặp được cao nhân, vì vậy không dám lơ là, hơi suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, liền uyển chuyển viết lên trang giấy trắng một chữ.
LẠC...
Thiếu nữ liếc nhìn, hai mắt sáng lên, chậm rãi mở miệng thánh thót:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!