Thanh danh của Văn Lang sau lần chiến đấu cùng Ngọc Trần hầu như người người đều biết.
“Tại hạ mang hiền thê vào Thành du ngoạn, hy vọng chư vị huynh đệ khai môn!" Lạc Nam khách khí nói ...
"Không thanh vấn đề, công tử cho một chut!" Đám hộ vệ bắt đầu mở cửa thành.
Văn Lang công tử chính là khách của Đại Lão, bọn hắn nào dám chậm trễ ...
Mặc dù không biết Lạc Nam ra khỏi thành bằng cách nào, nhưng bọn hắn cũng không dám hỏi ...
Bất quá bọn hắn không dám không có nghĩa là người khác không dám ...
Lạc Nam cùng Nam Cung Uyển Dung vừa tiến vào trong thành, một tên tướng lĩnh thân mặc chiến giáp đi tới, ánh mắt sắt lẹm nhìn hai người trầm giọng nói:
“Dựa theo quy định của Bạch Đế Thành, vào hay ra Thành đều phải khai báo hộ vệ coi thành ... Văn Lang công tử rời thành khi nào? Sao hiện tại lại tiến vào ... "
Lạc Nam đánh giá tên tướng lĩnh này, nhớ lại đây là một kẻ theo sát bên cạnh Ngọc Trần khi hộ tống công chúa đây mà ... bất quá người ta làm đúng quy định hắn cũng không thể nói gì ...
"Vị tướng lĩnh này xin thông cảm! ta vì gấp gáp đón thê tử nên dùng thủ đoạn đặc biệt rời thành nhằm tiết kiệm thời gian!" Lạc Nam chỉ vào Nam Cung Uyển Dung nói ra.
Hắn cũng không thể nói là Hoàng Hậu nương nương của các ngươi mang ta bay ra ngoài a ...
"Chàng nói không sai, là do ta muốn chứng kiến phồn hoa nơi Bạch Đế Thành nên vội vàng tiến đến không báo trước ... xin thông cảm!" Nam Cung Uyển Dung ôn nhu lên tiếng phụ họa ...
Tên tướng lãnh nhìn sang Nam Cung Uyển Dung, thấy khí chất của nàng lập tức vội vàng dời đi ánh mắt, sợ nhìn nhiều sẽ bị mê muội ... trong lòng âm thầm ghen ghét tên Văn Lang nhìn qua hết sức tầm thường này lại có thê tử tuyệt vời như thế ..
Đang định nói gì đó, một âm thanh nghiêm nghị khác chợt vang lên:
"Dựa vào đâu ta tin tưởng lời của ngươi là thật? Bạch Đế Thành chính là trọng điểm của cả Bạch Sa Hoàng Triều, mọi thứ đều phải dựa theo quy củ để làm việc, nếu không may để kẻ gian vào thành làm ra tổn thất nào đó, ai sẽ chịu trách nhiệm?"
Lạc Nam quay đầu nhìn qua người vừa lên tiếng, chỉ thấy Ngọc Trần một thân hắc giáp đen kịch lạnh lùng nhìn hắn ...
Ngọc Trần muốn mượn chuyện này để làm khó dễ Lạc Nam, nào ngờ nói mò lại trúng vào sự thật, Lạc Nam mưu đồ với Dị Thổ của bọn hắn, không phải kẻ gian thì là gì?
"A, bại tướng ... " Lạc Nam bất chợt lên tiếng kinh hô.
Ngọc Trần vô thức quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện người Lạc Nam kêu là mình xém chút nữa tức muốn nổ phổi, ai là bại tướng? trận chiến của bọn hắn còn chưa phân thắng bại, kẻ này bị điên à?
"Ngưoi nói ai la bại tưong? đung tưong co thể ở trong tay bổn tướng quân chống đỡ vài chiêu thì tự cho rằng lợi hại ... ta muốn giết ngươi dễ như nghiền một con kiến vậy!" Ngọc Tr nghiến răng chỉ Lạc Nam lạnh lùng nói ...
"A, Ta cũng chỉ buộc miệng kêu mà thôi, cũng không phải nói ngươi ... mẫn cảm như thế làm gì nha?" Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi.
"Phốc ... " Nam Cung Uyển Dung che miệng cười duyên, nam nhân nhà mình thật biết đùa.
"Ngươi ... hừ, miệng lưoi không tệ." Ngọc Trần trong lòng tức điên, ngoài mặt lại ra vẻ bình thản ung dung:
"Nửa thang sau Thổ Chiến Đại Hội diễn ra, bổn tướng sẽ cho ngươi hối hận về chuyện lần này ... "
Lạc Nam nghe vậy, sắc mặt ra vẻ khó khăn, mặt mày nhăn nhó thở dài nói:
"Ta chỉ sợ đến khi đo không thể tham gia, ý đồ của ngươi không thể thực hiện rồi ... haizzz"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!