Bên trong Quân Lâm Khách Sạn.
Một đình viện nhỏ được xây giữa hồ như đóa hoa sen trong nước, nhanh nhã, thoáng mát, làn nước trong suốt dễ dàng quan sát một tòa thiên nhiên thu nhỏ bên dưới, các loại cá đầy đủ màu sắc, các rạng san hô trông thích mắt vô cùng.
Bất quá tất cả chúng nó lúc này chỉ như vật làm nền cho bóng lưng đang ngồi trong đình viện, phân là hình dáng kiều diễm xuất chúng ấy, Lạc Thần hơi thất thần nhìn bóng lưng uyển chuyển của Tân Mộng Ảnh, dù gương mặt nàng xấu xí nhưng không biết vì sao toàn thân tỏa ra một cổ thần thái như có thể hút lấy linh hồn người khác.
Hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh, Lạc Thần thông thả bước đến, tiểu nhị cũng rất thức thời khom người rời đi.
Dường như nghe tiếng bước chân, nữ tử trong đình viện vén tóc mai đen dài óng ả, xoay người nhìn lại.
Nàng bất ngờ hơi hé nhỏ miệng, trước mặt nàng là một thiếu niên toàn thân áo trắng ôm sát cơ thể thon dài săn chắc, tóc dài tung bay trong gió không ràng buộc, gương mặt anh tuấn với con mắt bạc trắng chứa đựng vầng trăng khuyết đầy tà dị, điều đáng tiếc nhất có lẽ là con mắt trái trống rỗng như hố đen của hắn, bất quá lại tạo nên một sắc thái tiêu điều càng thêm cuốn hút.
Trong mắt lóe lên một tia kinh dị, Tân Mộng Ảnh lịch sự đứng dậy tiếp đón.
Mà Lạc Thần lúc này cũng đánh giá nàng trong khoảng cách gần, vẫn là gương mặt xấu xí quen thuộc ấy, bất quá cơ thể mê người kia lại tỏa ra mùi hương thơm ngát như một đóa hồng kiêu ngạo.
Trong lòng thưởng thức hành động lịch sự đứng lên đón khách của nàng, phải biết Tân Mộng Ảnh là một Luyện Hư Kỳ cường giả, là tôn tại ngang hàng với nhất gia chi chủ như Lạc Phá Lôi, vậy mà khách sáo với một tiểu tử chỉ mới Kim Đan kỳ như hắn, lòng dạ của nàng rộng rãi như cả thiên hạ.
Thật là một kỳ nữ tử vậy. “Mời công tử ngồi” Tân Mộng Ảnh chỉ vào bộ bàn đá nhỏ trước mặt nói.
Âm thanh êm tai như dòng suối, mang theo một tia đạo vận khiến Lạc Thần hoảng hốt.
“Không hổ là Luyện Hư Kỳ cường giả, mỗi tiếng nói cử động đều mang theo một loại đạo vận” Lạc Thần trong lòng thán phục, ngoài mặt tỏ vẻ bình thản ngồi xuống.
Hắn nhìn Tân Mộng Ảnh trực tiếp nói: “Không biết bà chủ khách sạn tìm tại hạ có việc?”
“Đừng khách sáo, cứ gọi ta Mộng Ảnh là được, không biết công tử xưng hô?” Nàng vẫn lịch sự từ tốn hỏi.
“Tại hạ Lạc Thần, Mộng Ảnh cứ gọi ta Tiểu Thần là được” Nàng đã lịch sự đương nhiên hắn cũng không thất lễ, ôn hòa đáp trả.
Trong lòng Tần Mộng Ảnh dâng lên một tia nghỉ hoặc, trong phạm vi vạn dặm phía Thần Băng Thiên Đại Lục hoàn toàn không có gia tộc nào họ Lạc, chẳng lẽ hắn nối dối? bất quá nàng đường đường Luyện Hư kỳ, tu vi cao hơn hắn rất nhiều, nếu hắn thật sự nói dối sẽ không thoát khỏi mắt nàng, nàng rõ ràng cảm ứng được thiếu niên này thật sự nói thật.
Gạt bỏ nghi hoặc trong lòng, nàng ôn nhu mở miệng. “Lần này mạo muội tìm đến công tử, chẳng qua Mộng Ảnh cảm thấy công tử
khác xa so với những người thường gặp khác, muốn được cùng ngươi kết giao bằng hữu!”
“Kết giao?” Lạc Thần hơi bất ngờ trước trả lời của nàng, với thân phận của nàng muốn tìm bằng hữu chỉ sợ người khác cầu còn không được đi.
Dường như hiểu thắc mắc của Lạc Thần, nàng vuốt vuốt tóc, mở miệng chân thành nói:
“Mộng Ảnh rất thích kết giao bằng hữu khắp bốn phương, ta mở ra khách sạn không phải để kiếm tiền, mục đích chủ yếu là để giao lưu rộng rãi các mối quan hệ trong thiên hạ mà thôi, bất quá bằng hữu tìm được đa phần chỉ toàn nữ nhân, Thần nhân khinh ghét dung mạo xấu xí của ta nhiều vô kể, chỉ có công tử là khác biệt.”
Lạc Thần gật đầu, trong lòng hiểu một phần nào nỗi khổ của nàng, tại đại lục này những nữ tử tu chân do linh khí sung túc cùng tạp chất cơ thể luôn được bài trừ nên phần lớn đều có dung mạo dễ nhìn, nữ nhân có diện mạo xấu xí như Tân Mộng Ảnh ít càng thêm ít, bị khinh thường là điều dễ hiểu.
Mà hắn thì khác, xuất thân trái đất như hắn chứng kiến nữ nhân bất kể mặt mũi hay lòng dạ đều xấu xí nhiều không kể xiếc, đương nhiên sẽ không vì dung mạo mà khinh thường nàng.
Lạc Thần có thể cảm giác cái nàng muốn tìm là một thật tâm bằng hữu, vai về ngang hàng chứ không phải những người khúm núm thấp thỏm lo sợ trước thực lực khủng bố của nàng.
Nghĩ đến đây trong lòng dâng lên một cỗ thương tiếc, hẳn đưa tay về phía nàng cười chân thành nói: “Vậy ta rất hân hạnh được làm bằng hữu của Mộng
Ảnh nàng”
Cảm nhận giọng điệu ấm áp của thiếu niên, Tân Mộng Ảnh nhoẻn cái miệng rộng cười tươi rói nói:
“Đồng ý”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!