"Giải Phong Ấn của ngươi nhanh đi, nói nhiều quá!" Thủy Nương Khanh trừng mắt nhìn ...
Lạc Nam gật đầu, hít sâu một hơi ...
Bên trong đan điền, Diễm Tâm Đỉnh đột ngột chuyển động, cấp tốc xoay tròn ...
Theo sau đó, Thủy Nương Khanh chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí cấp tốc nóng lên đến mức lợi hại ..
“Raļ”
Theo tiếng quát khẽ từ miệng nàng, một làn nước có màu Xanh Lục đột ngột tiến ra, mang theo lực lượng sinh lực dồi dào, đem thân thể che phủ ...
Bất quá với tu vi Luyện Khí kỳ nhỏ nhoi hiện tại, điều đó giường như vô ít ...
Trong ánh mắt khiếp sợ của mỹ nhân, Lạc Nam cười nhạt một tiếng ...
Từ tận sâu trong cơ thể hắn, ba loại Dị Hỏa cấp tốc mà ra, chúng nó ngang nhien va ba đạo đen cuc điểm tap trung o phan lung, đem cổ luc lượng Phong An kia điên cuồng thiêu đốt ...
Tím, Hoàng Kim và Thiên Thanh ...
Ba loại màu sắc soi sáng rực một góc căn phòng ...
XOẸT ...
Trước hơi nóng khủng bố, y phục trên thân Thủy Nương Khanh cấp tốc hóa thành hư vô, lộ ra da thịt hồng hào đến cực điểm đang lấm tấm mồ hôi của nàng ...
Chỉ là giờ phút này, Thủy Nương Khanh đã như bị định trụ, đôi môi như nho chín mở ra như có thể nhét vào quả trứng gà, sững sờ cả người nhìn cảnh tượng trước mặt ...
Ngay cả việc y phục biến mất dạng cũng không còn đáng chú ý ...
"Làm ... làm sao có thể ... làm sao có chuyện đó? Quá mức hoang đường ... ta đang nằm mơ sao?"
Thủy Nương Khanh liên tục lẩm nhẩm chỉ mình nàng nghe được, cặp mắt gắt gao bị định trụ trên tấm lưng hắn, nơi ba ngọn lửa đang không ngừng tiêu hủy, nghiền nát Phong Ân ...
“Một Địa Cấp Cực Phẩm phong ấn rác rưỡi mà thôi, cũng muốn cản trở ba loại Dị Hỏa?" Lạc Nam cười gần một tiếng, khinh thường nhếch miệng ...
Nội khố của hắn cũng đã sớm hóa thành tro tàn, để lộ côn thịt dữ tợn đang ngạo nghễ ưởn cao trước thân hình tuyệt mỹ của Thủy Nương Khanh ...
Dáng nàng dong dỏng cao, đôi chân dài miên man, toàn thân ít nhất phải hơn một mét bảy ...
Làn da trắng hồng nhưng có nét khỏe khoắn của nữ nhân miền biển ...
Bộ ngực đầy đặn vểnh cao cao, trắng tròn co dãn ép sát vào nhau ... mặc dù không to như Nguyệt Kỳ hay Tử Âm, nhưng hắn tin tưởng với bàn tay điêu luyện của mình, sớm muộn cũng sẽ khiến chúng to hơn ...
Nhũ hoa đỏ hồng kiêu ngạo, to hơn hạt đậu đỏ một chút, lấp lánh mê người ...
Bụng dưới trơn nhãn lán bóng, được tô điểm bởi lỗ rún tinh xảo hơi trồi lên ...
Xuống chút nữa chính là đồi cỏ thơm miên man thần bí, màu xám khói đặc trưng khiến Lạc Nam như bị hút hồn vào trong đó ..
Mông mềm đầy đặn ngồi trên đất, đui đẹp khoanh tròn, hắn chỉ có thể thấy loáng thoáng bên trong ...
Ánh mắt của hắn quá mức nỏng bỏng, khiến đang bị mê man Thủy Ninh Khanh cưỡng ép khiếp sợ và kinh hãi trong lòng, nàng khép chặt đôi chân, dùng tay che đi bộ ngực sửa ...
"Đáng tiếc!" Chứng kiến nàng che giấu bộ vị mẫn cảm, Lạc Nam thở dài một hơi, lực lượng của Phong Ấn dần dần bị tiêu hủy ...
Tu vi có dấu hiệu khôi phục ...
Trúc Cơ ... Kim Đan ... Nguyên Anh ...
Cho đến cuối cùng, khi chữ "Phong" trên lưng hoàn toàn biến mất, ba loại Dị Hỏa thu liễm vào trong cơ thể, Lạc Nam khôi phục như lúc ban đầu, trêu tức nhìn Thủy Nương Khanh ...
"Nguoi ... nguoi rot cuoc la ai?" Thủy Nuong Khanh lan đầu đanh mat đi sự bình tĩnh vốn có, nhìn nam tử trần truồng trước mặt mình, cảm giác như một giấc mộng ...